Đội trưởng bị nhốt, cả đám người Đồ Tô cũng không hề cử động, vẫn như trước đứng ở chỗ cũ mặt không chút biểu cảm mà quan sát.
Phó Uyên Di có thể thấy rõ vẻ mặt của đám người Minh phủ này, bản năng cảm thấy bất thường, liền lui về phía sau mấy bước cách xa Hồng Khúc.
Thân thể Hồng Khúc nổi lơ lửng giữa không trung, bị Vô Giải Chi Cảnh dồn ép ở bên trong, vách sáng vốn nên tiếp tục co rút vào lại chậm chạp không có biến hóa.
Phó Uyên Di móc hai cánh tay lại với nhau tạo ra một vòng tròn, nhắm ngay Vô Giải Chi Cảnh, truyền toàn bộ pháp lực đến đó, dùng sức đè ép vào bên trong.
Vô Giải Chi Cảnh càng lúc càng co nhỏ, cánh tay của Hồng Khúc cong oằn về phía sau, cả người đang dần dần biến dạng.
Nhưng vẻ tươi cười quỷ dị của hắn vẫn không hề thay đổi.
Phó Uyên Di trong lòng trầm xuống, đang muốn nhặt lấy cây dù, trên mặt Hồng Khúc đột nhiên ửng đỏ, hắn hét lớn một tiếng, cuối cùng làm cho Vô Giải Chi Cảnh nổ tung vỡ nát.
Từng đốm sáng màu vàng từ trên bầu trời rơi xuống, Hồng Khúc bình yên vô sự.
"Đây là chiêu thức lợi hại nhất của ngươi? Vậy cũng không có gì đáng mong đợi." Hồng Khúc từ trong túi vũ khí rút ra một khẩu súng máy, "Tự ý mở ra quỷ đạo là trọng tội, ngoan ngoãn cùng ta quay về Minh phủ chịu thẩm vấn, nếu còn tiếp tục chống cự thì ta hoàn toàn có lý do bắn chết ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-ta-khong-biet/2475049/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.