Nam nhân trên tháp hít thở thật sâu, thỉnh thoảng rên rỉ vài tiếng, rõ ràng thấy đang cố gắng chịu đựng đau đớn. Tiểu đồng bên cạnh cuối cùng không nhịn được kêu lên lên lần thứ hai, "Thường ngự y, người nhẹ tay một chút, đây là một trăm quân côn đó! Người nhẹ một chút!"
"Mạnh mới có thể tan hết máu tụ, hắn còn không kêu đau ngươi kêu cái gì?" Nam nhân được xưng là "Thường ngự y" nói, sức lực trên tay cũng không thay đổi chút nào, tiếp tục ngược đãi mông của nam nhân.
"Tướng quân.." Tiểu đồng đau thay cho nam nhân, kêu nhẹ một tiếng. Nam nhân nhẫn nhịn thở ra một hơi, mới có thể cố gắng mở miệng, "Hạ Cúc, không sao... Ta, ừ, ta,... Từ nhỏ đã quen bị đánh, ngươi không nhớ sao?"
"Thế nhưng, đây chính là một trăm quân côn đó... Cây gậy lớn như vậy, đánh còn chảy cả máu..." Tiểu đồng tên "Hạ Cúc" vừa nghĩ đến điều này, giọng nói lại mang theo chút nức nở.
"Lải nhải cái gì!" Còn chưa chờ nam nhân nằm trên tháp dỗ dành lần nữa, Thường ngự y cũng đã không kiên nhân, "Nói nhiều nhiều ồn ào, biết hắn đau còn bắt hắn nói?" Tiểu đồng nghe vậy bẹp bẹp miệng, uất ức không lên tiếng.
"Hắn cũng chỉ là... A!" Nam nhân trên tháp đang muốn giải thích thay tiểu đồng vài câu, liền bởi vì thường ngự y đè nặng tay mà biết điều ngậm miệng lại.
Không khí bỗng nhiên im lặng có chút nặng nề, cuối cùng ngự y cũng thu tay lại, ném một lọ thuốc, một bên thu dọn hòm thuốc đồng thời nói: "Được rồi, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-sung/1634080/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.