Trước cổng lãnh địa gia tộc Bách Hoa lúc này, khung cảnh vô cùng hỗn loạn, chỉ thấy một thanh niên đang khoanh tay đứng, phong thái ung dung tự tin và ánh mắt khinh miệt đối với đám người trước mặt. Florentino thu tay lại, mục đích hôm nay hắn đến gia tộc Bách Hoa là nhằm vào Mạn Thiên, không cần thiết phải dây dưa dài dòng với đám người này. Không nhìn đám hơn mười người mặc đang lê lết dưới đất, Florentino dạo bước muốn tiến thẳng vào bên trong sảnh chính. Đi được một đoạn, lại thấy chân của mình bị một bàn tay ôm lại, hắn ngó xuống bên dưới phát hiện Tiêu Minh khuôn mặt tím bầm, máu me be bét và trên thân y phục tả tơi, máu đào thấm đẫm. Mặc dù vô cùng thảm nhưng Tiêu Minh vẫn gắng mở miệng, yếu ớt nhưng lại rất kiên cường nói: “Đứng lại cho ta… chưa được cho phép thì chưa được vào gia tộc!” Florentino tức giận mà đạp bay hắn ra, ghét bỏ mắng: “Cút!” Nói xong còn đưa tay ra phủi phủi chân mình, sợ khi nãy Tiêu Minh làm bẩn hắn. Tiêu Minh thân thể đau nhức quằn quại, trong người phế tạng như nát bấy, nhưng hắn vẫn cố lê lết bản thân đến chỗ Florentino, muốn giữ hắn lại cũng như muốn làm tốt nhiệm vụ và chức trách của mình. Florentino chú ý đến hành động của hắn, trên mặt liền tức giận nổi lên gân xanh, trên tay đã lưu động một cỗ lực lượng mạnh mẽ, sát tâm đã nổi lên, hắn muốn giết chết tên không biết điều này. Đòn đánh chuẩn bị tung ra lúc, chỉ nghe thấy một âm thanh lạnh lùng giận dữ từ bên trong phát ra: “Dừng tay cho ta!” Theo đó, một nữ nhân xinh đẹp bước ra, trên mặt là biểu cảm lạnh lùng mang theo tức giận. Florentino nhận ra giọng nói này, liền dừng tay ngay lập tức, hừ lạnh với tên Tiêu Minh nói: “May cho ngươi đó, lần sau nếu còn dám như vậy nữa thì chết cho ta!” Nhưng chưa oai phong nổi một giây, lại nghe thấy tiếng của nữ nhân kia về phía hắn mắng lớn: “Khốn khiếp, ngươi dám đe doạ người của gia tộc ta, chưa kể đến hôm nay ngươi tự ý xâm nhập lãnh địa, hành vi của ngươi đã đủ để báo cáo lên chấp hành quan luận tội!” Florentino nghe đến luận tội hai chữ này, sắc mặt liền chẳng vui vẻ gì, nhìn nữ nhân tóc đỏ kia nói: “Mạn Thiên, hôm nay ta đến gia tộc Bách Hoa làm khách, đây là thái độ chiêu đãi của các ngươi sao?” Mạn Thiên lạnh giọng khinh thường nói: “Đây là thái độ làm khách của ngươi? ta thấy giống tên du côn thì đúng hơn đó.” Florentino bật cười, ngạo mạn vô cùng mỉm cười nói: “Bản thiếu gia đích thân đến cái nơi khỉ ho cò gáy này đã là phúc phận của các ngươi, ta còn rộng lượng chưa trách tội gia chủ của mấy người không từ xa tiếp đón cúi đầu chào hỏi bản thiếu gia thì thôi, ầm ĩ cái gì.” Mạn Thiên nghe vậy lòng bàn tay siết chặt, muốn tiểu Tâm của nàng cúi đầu trước tên này? Mơ đi. Mạn Thiên trên người bốc lên khí thế của Cao Thủ sơ kì cảnh giới, nhìn đối phương bằng khuôn mặt lạnh lùng, cảnh cáo nói: “Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, một là cúi đầu hướng thuộc hạ của ta xin lỗi, bồi thường tổn thất.” “Còn thứ hai, rất đơn giản, một từ thôi, lăn!” Florentino bật cười, hắn lắc đầu liên tục, mỉm cười tự đại nói: “Muốn bản thiếu gia xin lỗi, ngươi đánh giá bản thân cao quá đó Mạn Thiên, đừng tưởng thân phận đại tiểu thư Mạn gia của ngươi doạ được ta.” Còn xem xem, lát nữa ta như thế nào chơi đùa ngươi, câu này Florentino không nói ra khỏi miệng, nhưng biểu cảm dâm tà kia trên khuôn mặt của hắn đã nói rõ điều đó. Mạn Thiên vẫn không hề sợ hãi, lạnh lùng nói lần cuối: “Vậy là ngươi chọn thứ hai, như con chó lăn ra khỏi lãnh địa?” Florentino lần lữa lắc đầu, lạnh giọng nói: “Ta chọn thứ ba, làm cho toàn thể trên dưới gia tộc Bách Hoa các ngươi phải cung kính hướng ta chào hỏi!” Mạn Thiên lớn giọng quát: “Cuồng vọng!” Sau đó liền lao nhanh như chớp đến muốn tấn công Florentino, mặc kệ rằng bản thân mới chỉ là Cao Thủ cảnh giới còn Florentino đã là Chiến Tướng, hơn bản thân đến tận hai đại cảnh giới. Florentino chỉ đợi có thế, chỉ cần Mạn Thiên ngửi được mùi nước hoa thơm lừng trên người hắn, mọi chuyện liền dễ làm. Trước đòn công kích của Mạn Thiên, Florentino không cần lấy ra hoa kiếm mà chỉ đơn giản là dơ tay ra đón đỡ. Ầm.. Một âm thanh vang dội phát ra, chỉ thấy Mạn Thiên chưởng lực đang bị một bàn tay của Florentino nhẹ nhàng cản lại, hắn mỉm cười nghiền ngẫm nhìn nàng, đợi cho mùi hương hoa của hắn toả đến vị trí của Mạn Thiên. Quả nhiên, rất nhanh thôi Mạn Thiên liền gửi được một cỗ mùi vị, ánh mắt nhíu lại. Florentino thấy vậy liền bắt đầu tự đắc, vậy là kế hoạch của hắn sẽ thành công, tà ác suy nghĩ trong đầu: “Hắc hắc, Mạn Thiên, cứ đợi bản thiếu gia chơi xong ngươi đi…” Nhưng hiện thực lại khác với suy nghĩ của hắn, chỉ thấy Mạn Thiên vẻ mặt ghê tởm ghét bỏ mà vội lùi ra sau một đoạn rất xa với hắn, lấy tay bịt mũi của mình rồi khinh miệt chỉ vào hắn lạnh giọng nói: “Không hổ là ngươi, con người ghê tởm, xấu xa, trên người mùi cũng khắm không ngửi nổi!” Florentino nghe vậy liền sững sờ, không thể nào, nước hoa đặc chế của hắn, có công dụng gây quyến rũ cực mạnh với nữ nhân, hắn đã phải mất bao nhiêu năm mới nghiên cứu ra, vì sao Mạn Thiên lại thấy…. khắm? Florentino không tin tà, đưa mũi hít hà mùi hương trên thân mình một đợt, vô cùng thơm mà, Florentino thề, đây là mùi thơm và dễ ngửi nhất hắn từng ngửi được. Chợt trên miệng hắn nở nụ cười hiểu ra, Mạn Thiên đã bị mùi hương trên người hắn quyễn rũ, nhưng trong lòng đã có người khác nên mới ngoài lạnh trong nóng nói như vậy. Florentino mỉm cười tự tin, vừa tiến lại gần vừa nói: “Mạn Thiên, ta biết nàng rất thích mùi hương này, không cần ngại, nói cho nàng biết, chỉ bản thiếu gia ta mới có thể có mùi hương thơm này.” Thấy Florentino muốn tiến lại gần mình, Mạn Thiên trên mặt hiện lên hãi hùng xen lẫn ghê tởm biểu cảm, cánh tay đã nổi da ga. Nàng vô thức lùi bước về phía sau, khuôn muốn ngửi phải mùi “Hương hoa” trên người hắn: “Ngươi tránh ra, đừng có mà lại gần đây.” Florentino vẫn cho là Mạn Thiên bị mùi hương hoa của hắn làm cho mê đắm, tự tin nói: “Không cần dối lòng, ta biết nàng rất thích nó mà, nào, lại đây, ta cho nàng ngửi thoải mái.” Mạn Thiên nghe vậy liền kém chút nôn khan, nàng nghĩ nếu mình phải ngửi mùi khắm lọ đó nhiều thêm mấy giây, có lẽ liền ói cả cuống họng ra ngoài, ghê tởm nhìn Florentino mắng: “Tên chết tiệt này, ngươi không thấy mùi của ngươi thối lắm sao, lại còn nói là thơm, ghê tởm!” Florentino thiếu gia thấy biểu cảm của Mạn Thiên không giống đùa cho lắm, liền đưa mũi lên ngửi ngửi người mình, kì quái, hắn vẫn thấy rất thơm mà. Chợt, Florentino nhớ ra giai đoạn từ đầu mình chế ra lọ nước hoa này, mới đầu hắn cũng thấy khó ngửi lắm, nhưng dần dần hắn lại thấy rất thơm… Có lẽ nào… Nghĩ đến thế, trên trán thiếu gia lại nổi lên gân xanh, mẹ nó, công sức bao nhiêu năm trời của hắn, cố gắng nghiên cứu ra lọ nước hoa khiến vạn người mê, cuối cùng lại biến thành thứ khắm lọ đến cả chó còn không ngửi được, vậy mà hắn lại ngửi ngon lành. Khuôn mặt của hắn trầm xuống đáng sợ, nếu việc này truyền ta ngoài, Florentino hắn làm sao còn mặt mũi sống, giận quá hoá liền, Florentino trên người bốc lên sát khí đáng sợ, khí thế mạnh mẽ cũng được phóng thích ra. Mạn Thiên trên thân đã ướt đẫm mồ hôi, nàng biết mình không phải là đối thủ của Florentino, đến nước này cũng không muốn sính cường, chỉ còn cách gọi chồng ra cứu. Cũng không để nàng đợi lâu, ngay khi Florentino tung đòn, không gian bên cạnh Mạn Thiên đã rạch ra một vết nứt, Nam Vô Tâm từ trong đó tiêu sái bước ra, kèm theo trên tay là Huỷ Diệt Quyền đã ngưng tụ. Oành… Theo một tiếng vang dội trong không khí phát ra, chỉ thấy Nam Vô Tâm thong dong mà đứng, ánh mắt điềm tĩnh nhìn đến kẻ đối diện. “Muốn ra tay với nữ nhân của ta, ai cho ngươi gan chó!” Florentino kinh hãi lùi ra sau vài bước, vừa rồi hắn cảm nhận được một chưởng kia không thua kém gì sức mạnh của hắn. Ổn định lại, hắn mới nhìn rõ chân diện mục kẻ mới đến, đó là một thiếu niên tóc trắng diện mục tuấn lãng mười phần, chỉ cần nhìn tấm dung mạo này, hắn đã biết được kẻ đến là ai. Còn người nào khác ngoài kẻ đang làm hắn điên đầu trong một suốt tháng nay, làm cho hắn làm mội việc diễn ra không được suôn sẻ và đặc biệt chính là kẻ mà hắn muốn giết cho bằng được. Ánh mắt hắn liền trở nên đỏ ngàu khi nhìn đến Nam Vô Tâm, chính tên này, người đã gần như cướp đi mọi thứ của hẵn từ tiền bạc, danh tiếng lẫn nữ nhân. Hắn lấy ra từ trong nhẫn trữ vật ra một bông hoa hồng, phù một phát bông hồng đã hoá thành một thanh bội kiếm. Cầm trên tay vũ khí sở trường, Florentino không do dự mà như hoá điên lao vào tấn công Nam Vô Tâm, không vì đối phương cảnh giới thấp hơn mình mà coi thường, dùng toàn lực mình có. Nam Vô Tâm thấy vậy cũng không tỏ ra e sợ, Florentino yếu hơn Hayate không chỉ một phần, không những thế mà nơi đây còn là địa bàn của hắn… Đừng quên lãnh địa của Bách Hoa gia tộc chính là do Vô Hạn Thứ Nguyên Châu hình thành, mà v có chủ nhân của nó là Nam Vô Tâm. Cho nên căn bản trong Vô Hạn Thứ Nguyên Châu hay khu vực lãnh địa này, không nói đến những người có sức mạnh quá vượt trội thì Nam Vô Tâm tại đây chính là thần. Nam Vô Tâm cũng lấy ra trên tay Ma Kiếm, không vội kích phát quyền năng chúa tể mà muốn thử sức với tên thiếu gia này. Hắn muốn xem rốt cục, thiếu gia của gia tộc Floren, tên này hào hoa kiếm sĩ có tài nghệ gi Trước khi chiến đấu, Nam Vô Tâm còn không quên thu lại tấm lưu ảnh thạch đã đặt tại góc kín từ trước, bên trong đương nhiên là cảnh Florentino ngang nhiên vô lại xâm nhập lãnh địa được bảo lãnh bởi chấp pháp quân của hắn, không những vậy còn ra tay và nổi sát tâm với người của hắn. Đừng nhìn Nam Vô Tâm đối với nữ nhân bên người yêu thương cưng chiều, thỉnh thoảng còn tỏ ra nhu nhược sợ hãi trước các nàng, nhưng nếu đối mặt với địch nhân của mình, kẻ mà có thể gây tổn hại đến lợi ích của hắn, hắn sẽ không từ mọi thủ đoạn nào để dìm đối phương xuống đáy vực.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]