Chương trước
Chương sau
Đi ra khỏi tổng bộ chấp pháp quân, Nam Vô Tâm dừng lại hít sâu một hơi, hắn không hiểu vì sao khi nghĩ đến Astrid có đoạn tình cảm nào đó với tên Florentino kia, trong lòng liền bực bội.
“Đại ca ngươi không phải là thích người ta rồi đó nha?” Quân Nhi đột nhiên hiện lên bên cạnh hắn mỉm cười nói.
“Ồ, chào Quân nhi!” Nam Vô Tâm thấy tiểu khả ái này tâm trạng liền tốt hơn chút, nghe Quân nhi nói vậy liền lắc đầu phủ nhận: “Không thể nào, Astrid là sư phụ của Tư Vũ, ta làm sao có thể thích nàng được.”
Quân nhi nghe vậy liền cười như không cười mà nói với hắn: “Thế đại ca, viện trưởng Sephera đại nhân với Keera là mẹ con với nhau, đại ca cũng có ý đồ với người ta hết còn gì.”
Nam Vô Tâm lập tức xấu hổ vuốt chóp mũi, tiếp tục phủ nhận trả lời: “Nhưng mà ta với Astrid biết nhau mới được mấy ngày, làm sao có thể thích người ta?”
Quân nhi vẫn chưa có chịu thua, lôi ra bằng chứng nói: “Hứ, đại ca còn nhớ đại ca và cô nàng Ngao Ly thế nào đến với nhau sao, hai người khi đó còn chưa biết được một ngày nữa.”
Nam Vô Tâm cốc đầu nàng, không vui nói: “Quân nhi từ khi nào trở nên hư như thế, biết cãi đại ca muội rồi, tình cảm phức tạp của con người muội không hiểu đâu.”
“Ui da.” Quân nhi vẻ mặt rưng rưng ôm trán, ngoan cố đối với hắn nói ra: “Đại ca sao lại đánh ta, nói cho đại ca biết ta cũng có trí tuệ đấy, đợi mà xem nếu sau này ta ra ngoài liền đánh được đại ca!”
Nam Vô Tâm không nghe tiểu nha đầu lải nhải, chỉ chú ý đến một chi tiết, hiếu kì xen lẫn mong chờ nói: “Quân nhi muội nói muội có thể thực sự ra ngoài, hoá thành cơ thể hoàn chỉnh?”
Quân nhi giật mình, biết mình lỡ lời liền làm ra cái mặt quỷ trừng lấy hắn, trước khi biến mất liền trêu tức lè lưỡi chống nạnh nói: “Hừ, không nói cho đại ca biết, tò mò chết đại ca, plè plè~!”
Nam Vô Tâm mặc kệ tiểu nha đầu này nhí nhố, liền ra cổng bắt xe ngựa trở về, đợi sau này Nữ Bá Tước đại nhân gọi hắn và Florentino ra chấp hành quan để xét xử và đối chất.

Gia tộc Floren, thư phòng thiếu gia.
Florentino hiện tại đang giống như ngồi đống lửa, mọi tin dữ nhất đều đến với hắn trong cùng một lúc.
Sao mà không gấp cho được khi mà cao tầng bên trên gia tộc đang liên tục thúc dục hắn và ra điều kiện khó khăn buộc hắn phải hoàn thành nếu không chức vị thiếu gia này cũng mà khó giữ.
Không những thế, đội sát thủ mà hắn cử đi ám sát tên gia chủ chó chết kia cũng bạch vô âm tín toàn bộ, thuộc hạ nói với hắn đám người đó giống như biến mất trên thế gian.
Florentino biết tám chín phần là bị giết rồi, người ra tay không cần suy nghĩ cũng biết là tên Ayatte kia.
Và mới nhất đây, điều còn khủng khiếp hơn đã đến với hắn, một đám người chấp pháp quân của chấp hành quan đã cầm thông lệnh xông thẳng vào phủ của hắn, yêu cầu hắn vào hai ngày sau phải đi đến tổng bộ chấp hành quan luận tội, có người tố cáo có bằng chứng hắn có hành vi mờ ám.
Tin này nhanh chóng cũng truyền đến cao tầng của gia tộc Floren, làm cho địa vị củ hắn trong gia tộc trở nên xuống thấp hơn bao giờ hết, hiện tại đến cả tên quét rác còn có thể khinh bỉ hắn tên thiếu gia này.
Không những phá hoại, làm thất thoát tài sản của gia tộc mà còn làm tổn thất nhân số cũng như khiến danh tiếng gia tộc bị giảm xuống.
Florentino biết, nếu mình không ứng phó tốt lần này, đừng nói đơn giản chỉ là chức vị thiếu gia, liền cái mạng chó còn khó giữ.
Ầm…
Florentino đập bàn ầm một cái khiến chiếc bàn gỗ ngay lập tức gãy làm đôi, trên khuôn mặt hắn gân xanh đã nổi lên dữ tợn, căm giận mà găng giọng mắng:
“Thằng chó Ayatte, aaa, mày phải chết!”
Hắn chắc chắn căn nguyên của mọi việc vẫn là do Nam Vô Tâm, chính thằng này là người đã cướp mất mọi thứ của hắn.
Florentino không giữ nổi bình tĩnh mà đập phá mọi thứ trong phòng, một hồi lâu sau hắn mới ngừng lại, khuôn mặt đẹp trai vẫn còn nhưng đầu tóc và quần áo trên người hắn đã rối bời.
Nếu là lúc trước, chấp pháp quân gặp hắn chẳng phải là cung kính hô một tiếng đại thiếu gia, hiện tại thì sao, hắn phải cúi gằm mặt xuống liên tục vâng vâng dạ dạ, nhục không khác gì con chó, Florentino căm giận vô cùng nhưng không làm gì được.
Đứng giữa căn phòng tan hoang, Florentino thở hồng hộc như chó, lẩm bẩm: “Phải bình tĩnh, bình tĩnh, mình phải nghĩ cách, không thể để thằng chó đó cúu tác oai tác quái được.”
Nhưng làm gì còn đường lui an toàn nào cho hắn, địa vị không còn như xưa, bên người lại không có thuộc hạ đắc lực, các tiểu thư của các sơ cấp trung cấp gia tộc trước đây dính líu với hắn cũng đã sớm đoạn tuyệt nàng đi, không muốn có liên quan tới người đang bị chấp hành quan nhắm vào, huống chi địa vị trong gia tộc của hắn còn đang bị lung lay, tương lai không rõ đi đâu về đâu…
Florentino đột nhiên từ trong ngực lấy ra một chiếc gương, đưa lên soi khuôn mặt của mình, một tay bắt đầu cầm lược chải chuốt.
Trở lại dáng vẻ đẹp trai, Florentino cũng như được tăng thêm độ tự tin, trong đầu hắn nhớ đến một người, Mạn Thiên, mặc dù biết mình dù đẹp trai nhưng cũng không lung lay được nàng ra khỏi tên tiểu bạch kiểm kia nhưng hắn đã có cách đối phó.
Florentino lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một lọ nước hoa, nó có màu hồng phấn, từ bên trong toả ra một mùi hương vô cùng hấp dẫn, nếu nữ tính ngửi phải liền mê đắm, trong nhất thời u mê khó mà cưỡng lại.
“Đến lúc phải sử dụng nó sao?” Florentino nâng niu lọ nước hoa trên tay trầm tĩnh nói, đây mới là át chủ bài của hắn, lọ nước hoa có công hiệu đặc biệt mà hắn cất công nghiên cứu nhiều năm.
Để làm được thứ này, hắn đã lao đầu vào nghiên cứu và bỏ bê tu luyện nhiều năm trời, dẫn đến mặc dù cùng lứa tuổi với Astrid nhưng hắn vẫn mới chỉ là Chiến Tướng sơ kì cảnh giới.
Nghĩ đến tương lai tươi sáng của bản thân mình, nghĩ đến vinh hoa phú quý vốn phải thuộc về mình, đến Mạn Thiên và các nữ nhân, và đặc biệt là nghĩ đến thằng chó kia, hắn ánh mắt liền trở nên âm tàn quyết tuyệt.
Florentino liền bắt đầu xịt lọ nước hoa kia lên người, lập tức một mùi hương quyến rũ từ thân hắn bốc ra, đúng như hắn nói, nếu nữ tính ngửi phải liền khó mà cưỡng lại.
Tự hít mùi hương trên người mình, Florentino nở ra một nụ cười tự tin, liếm môi đê hèn lẩm bẩm: “Mạn Thiên, chờ đó cho bản thiếu gia, xem ta như thế nào làm ngươi.”
Florentino cho gọi thuộc hạ của mình, nói hắn chuẩn bị một chiếc xe ngựa.
“Thiếu gia, ngài muốn đi đâu?”
“Gia tộc Bách Hoa, đến đó!”
“Vâng, thiếu gia.”
“….”

Gia tộc Bách Hoa, Nam Vô Tâm thẫn thờ ngồi trong thư phòng của hắn, trong đầu hiện tại toàn là hình bóng của Nữ Bá Tước xinh đẹp thành thục quyến rũ, khuôn mặt điềm tĩnh nhưng phảng phất là sự uy nghiêm cương trực của nữ kiếm sĩ.
Đột nhiên không thấy cái này dân nữ ở bên, Nam Vô Tâm lại thấy thiếu thiếu.
Nhưng nghĩ đến nàng có quan hệ thân thiết với tên thiếu gia Florentino kia, khuôn mặt hắn đều đen, vỗ bàn ầm một phát hậm hực.
Nếu người ta thích nàng, hắn có thể tranh dành, nhưng nàng thích người ta, hắn chỉ có thể chúc phúc.
Bên ngoài cổng lãnh địa, một chiếc xe ngựa xa hoa dừng lại, từ trong đó bước xuống một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai, mặc trên thân quý tộc hoa phục, mái tóc vuốt gọn, người xịt nước hoa thơm lừng.
Bước xuống với phong thái tự tin, Florentino ánh mắt nhìn thẳng, từ tốn đi qua cổng.
Nhưng hắn không phải Nam Vô Tâm..
“Dừng lại!” Một tiếng hô lớn vang lên, theo đó chỉ thấy một thiếu niên trẻ tuổi bước ra, trên tay càm theo một cây mộc côn, chặn trước đường đi của Florentino.
“Ngươi là ai, vì sao muốn vào bên trong lãnh địa, mau trình bày lai lịch cũng như lí do của mình.”
Tiêu Minh rất lễ phép, hắn dựa theo quy định mà làm, dò xét trước sau đối với mỗi người ra vào gia tộc.
Florentino thì lại không được tốt tính như vậy, lườm Tiêu Minh một cái rồi chẳng nói chẳng dằng mà bước qua.
Tiêu Minh ăn bộc lộng của gia tộc no đủ, đương nhiên là muốn làm tốt công việc của mình nhất có thể, thấy Florentino xông vào như vậy liền chẳng do dự mà chặn trước, hô lớn: “Đứng lại, ngươi là ai, mau khai ra lai lịch, chưa được cho phép chưa được tiến vào lãnh địa.”
Florentino nhìn hắn thêm một cái, lần này không xông vào nữa mà trầm giọng nói: “Ngươi không biết ta là ai?”
Tiêu Minh lắc đầu, thản nhiên nghiêm túc nói: “Không cần biết ngươi là ai, chưa được cho phép từ gia tộc thì chưa được vào!”
Florentino lạnh lùng nhìn Tiêu Minh, bên dưới hai bàn tay đã nắm chặt, cười lạnh nói: “Nể tình tên nhà quê ngươi không biết đến bản thiếu gia, liền tha cho ngươi một mạng, còn không mau tránh đường!”
Tiêu Minh khinh thường vô cùng, vẫn nhất quyết chặn đường hắn, gõ gõ cây mộc côn trên tay, cười lạnh đối với hắn nói: “Ha, còn lên giọng, dám phách lối trước cổng lãnh địa gia tộc chúng ta, nói chưa ngươi biết, người như ngươi đã bị ta đánh về không thiếu rồi.”
Lần này Florentino thật giận, hắn trước đây đi đâu chả có người cung kính chào hỏi, hiện tại sao, bị tên gác cổng chặn đường, lại còn bị đối phương khinh như chó…
Hắn liền tiến lại gần Tiêu Minh, nhỏ giọng mang đầy sát ý đối với hắn nói: “Hiện tại quỳ xuống, hướng bản thiếu gia xin lỗi, nếu không hậu quả sẽ rất khủng khiếp đấy!”
Tiêu Minh chợt lùi ra xa tránh thoát khỏi Florentino, một tay bịt mũi nhìn hắn ghét bỏ nói: “Mẹ nó, tên này mùi trên người thật khắm, tránh xa lão tử ra!”
Florentino trên mặt đã nổi lên gân xanh, nước hoa tinh chế của hắn, mê đảo mọi nữ nhân, hiện tại tên này liền nói là khắm, sao có thể nhịn.
Tiêu Minh nhìn Florentino khuôn mặt hằm hằm, từng bước nặng nề tiến đến chỗ mình, khuôn mặt phô ra biểu cảm ghê tởm, mắng: “Cút, tên này mùi khắm vãi, đừng để lão tử đánh ngươi!”
Florentino lạnh lẽo nhìn Tiêu Minh, trên người linh khí lưu động, tàn nhẫn nói: “Mày cũng giống thằng chó đó, đều phải chết!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.