*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người xâm nhập đúng là đạo sĩ. Nếu xét về diện mạo bên ngoài, quả thật lão có vài phần giống cao nhân lánh đời, râu tóc bạc phơ, dáng người mảnh khảnh. Trên gương mặt lão không hề có nếp nhăn, ngoại trừ ánh mắt già nua âm u ra thì nhìn bề ngoài rất xứng với mô tả “tóc trắng như lông hạc, mặt hồng tựa trẻ con”*. Người ngoài đều tôn kính xưng lão một tiếng “Đường thiên sư”. Không ít người tranh nhau sứt đầu mẻ trán để được làm tùy tùng của lão, hưởng sự che chở. Đường thiên sư thật ra không phải kẻ lừa đảo, lão đã từng theo học đạo thuật chính thống, chẳng qua lão vẫn giấu kín kẽ việc mình lén lút nghiên cứu bàng môn tả đạo, cứ muốn đi đường tắt tìm linh vật bổ trợ giúp mình trường sinh bất tử, sớm ngày đắc đạo thành tiên. Mà tòa đại trạch này chính là mục tiêu của lão ta. Tuy trong mắt người ngoài nó là nhà ma, nhưng sau khi Đường thiên sư tình cờ phát hiện ra nó thì đã cho người thăm dò kĩ càng, nhờ đó đào bới được rất nhiều bí mật của nơi này. Rất có khả năng nơi này vốn là một ngôi mộ cổ, vì thế nên âm khí xung quanh mới dày đặc như vậy. Đáng tiếc người trong thôn họ Hướng này cực kì coi trọng nhà tổ, địa hình xung quanh cũng rất kì dị, những thủ đoạn cỏn con lão ta dùng trước kia không tài nào trót lọt. Cho đến khi nhà họ Sở và mấy nhà giàu khác có con bị mất tích ở nơi này đến cầu lão ra tay giúp đỡ thì lão mới có cơ hội. Hơn nữa, Đường thiên sư còn tìm được một bất ngờ ngoài ý muốn, chính là Tống Duy, đứa con của quỷ. Con của quỷ, từ nhỏ toàn thân đầy âm khí, số mệnh định sẵn suốt đời cô độc, cùng lắm chỉ sống được đến hai mươi tuổi. Thế nhưng dường như trên người Tống Duy có thứ gì đó che chở, hắn không những không chết sớm mà còn có thể thích ứng với âm khí rất khá. Đường thiên sư nương theo linh cảm của mình, quyết định đẩy Tống Duy vào tòa nhà cũ đó dò đường trước, còn mình thì âm thầm theo dõi bước đi của hắn thông qua lá bùa lão đưa cho trên người. Chỉ là Đường thiên sư không ngờ được Tống Duy đi vào chưa được bao lâu thì bùa của lão bị một sức mạnh khủng khiếp hủy hoại, chính lão cũng bị phản phệ, đến mức nôn ra mấy ngụm máu đen. Thật ra nếu tính kĩ thì những người đó chỉ mới mất tích được năm ngày, theo quẻ bói lão tính ra thì hẳn là vẫn còn sống. Đường thiên sư đạo hạnh không sâu, nếu không lão cũng chẳng cần dùng thủ đoạn đen tối để duy trì tuổi thọ. Bây giờ tình hình đã như vậy, hoàn toàn mất tung tích tất cả mọi người nên lão bất đắc dĩ đành phải tự mình đi vào xem thử với tâm thế “không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con”. Chẳng ngờ lão vừa mới đi vào đã rơi vào ảo giác. Hiện giờ trước mặt lão là rất nhiều căn nhà nhỏ, phân bố rải rác hai bên đường. Có vô số ánh mắt đang nhìn trộm lão từ trong nhà. Cửa của những căn nhà đó liên tục phát ra tiếng đóng mở lạch cạch không dứt làm cả người lão cảm thấy khó chịu. Bất chợt, Đường thiên sư phát hiện có thứ gì đó muốn đánh úp mình từ phía sau bèn vội vàng lấy bùa chú chuẩn bị sẵn ra. Thứ đó thấy có biến đành thất vọng rút lui, lão nhẹ nhàng thở phào, nhưng cũng không dám thả lỏng, vẫn duy trì cảnh giác không ngừng. Cuối con đường là một khu chợ rất lớn, nhưng chẳng thấy ma nào rao hàng, đồ vật đem bán bị vất lung tung trên quầy hàng. Đường thiên sư bỗng hốt hoảng, vừa chớp mắt một cái liền thấy mình đang đứng trong đám đông. Những người đó đang kêu la cái gì đó, tiếng la ó hỗn loạn tạp nham nghe chẳng đâu vào đâu. Bọn họ vừa gào thét vừa lôi lão lên phía trước. Đường thiên sư muốn thoát thân nhưng phát hiện tất cả phù chú đều mất tác dụng, thế là đành trơ mắt nhìn mình bị trói nghiến vào cây cột gỗ giữa chợ. Chuyện này thật quỷ quái, đầu óc Đường thiên sư vô cùng tỉnh táo, nhưng lão cũng chẳng hề vui mừng chút nào. Bởi vì lão vừa phản kháng giành quyền khống chế thân thể mình, vừa phải bất lực mà nhìn hành động cuồng nộ của đám đông. Thế rồi đám đông bỗng nhất tề yên lặng, không hẹn mà cùng tản ra, chừa một con đường cho một đạo sĩ trẻ bước qua. Kẻ đó đi đến gần, thế mà lại là một Đường thiên sư khác! Đối phương đến rất gần lão, khuôn mặt lộ vẻ nham hiểm độc địa, hạ giọng nói với Đường thiên sư đang bị trói trên cọc gỗ: “Nguyên liệu luyện chế tốt nhất…đứa con của quỷ ngàn năm có một…” Lá gan của Đường thiên sư muốn nứt ra, nhưng cảnh tượng kinh khủng vẫn không dừng lại. Một “Đường thiên sư” khác ở đây được mọi người vô kính trọng, bảo gì nghe nấy. Y vừa phất tay ra lệnh một cái, mọi người không hề hỏi han gì mà đã châm lửa vào đống củi chất đầy dưới cọc gỗ. Khói đen ngùn ngụt bay lên, Đường thiên sư có thể chân chân thật thật cảm nhận được cái nóng thiêu da đốt thịt lan khắp toàn thân. Lão khóc lóc thảm thiết, gào thét khẩn cầu. Nhưng đám đông nào có để ý đến, bọn họ chỉ hả hê cười cợt, chẳng có một ai giúp đỡ lão. Mọi người mở mắt trừng trừng mà nhìn lão bị đốt thành tro, chẳng qua chỉ như xem một màn diễn trên sân khấu mà thôi. “AAAA!” Đường thiên sư bừng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ướt người. Lão hoảng hồn nhìn khắp một lượt thì phát hiện ra mình vẫn còn đang êm đẹp mà ngồi trong phòng khách nhà họ Sở, trước mặt lão là đôi vợ chồng đang cầu xin lão cứu con gái của mình ra. Thật ra lão biết rõ đám cậu ấm cô chiêu đó đều chẳng phải hạng tốt đẹp gì, việc dơ bẩn trên tay không ít, nhưng Đường thiên sư lão cũng là một người ưa dùng đường ngang ngõ tắt, đã sớm chẳng thèm kiêng kị gì. Thế mà hiện giờ người ta đến tận nơi cầu cứu lão lại hơi chần chừ. Cho dù chỉ là ảo giác nhưng cảm giác da thịt bị đốt nóng đó quá kinh khủng, quá chân thật. “Được, ta nhận lời.” Chẳng ngờ chưa kịp suy xét xong lão đã nghe tiếng bản thân mình mạnh dạn đồng ý, còn nở nụ cười sung sướng. Hình ảnh lại thay đổi lần nữa. Đường thiên sư đã bị quật tới quật lui đến mức lo sợ đổ mồ hôi. Lúc này, trước mặt lão là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt phổ thông đang bày trà vô cùng thành thạo, động tác lưu loát thanh nhã, mà khung cảnh xung quanh cũng biến thành một sảnh tiếp khách bình thường. Có thể nhìn ra được nội thất trong gian phòng này đều làm bằng gỗ quý, lộng lẫy xa hoa. “Mời dùng trà.” Người trước mặt càng có vẻ vô hại thì Đường thiên sư lại càng lo ngại, nhưng lão không dám nói không, run lẩy bẩy bưng chén trà lên. Người này tự giới thiệu mình là quản gia của đại trạch nhà họ Hướng này. Ông ta cười cười, tạ lỗi với Đường thiên sư: “Mấy đứa trong nhà không hiểu chuyện, mong ngài thứ lỗi cho.” Đường thiên sư run lên suýt nữa đánh đổ chén trà trong tay, cố gượng cười: “Không…không sao, trẻ nhỏ hoạt bát chút mới tốt…” Sau khi buột miệng thốt ra câu đó lão mới chợt nghĩ, nếu theo lời quản gia, lại kết hợp với những việc xảy ra nãy giờ thì có thể suy luận “mấy đứa” trong lời ông ta là quỷ mị quấy phá, thế là lão nín bặt. Quản gia thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc, cười càng chân thành: “Ngài nghĩ vậy là tốt rồi, đến lúc đó còn phải mời ngài làm người chứng hôn kia mà.” Nghe xong lời này, Đường thiên sư càng run dữ dội hơn, chén trà trong tay cũng không giữ nổi nữa, rơi xuống đất vỡ tan tành, tiếng vỡ giòn tan cũng đủ làm lão kinh hồn táng đảm, giật nảy mình: “Người…người chứng hôn? Chứng…cho ai?” “Đương nhiên là…thiếu gia nhà ta rồi.” Quản gia hơi khom lưng, châm một chén trà nóng khác cho lão. Nếu lão nhìn vào ảnh phản chiếu từ ánh nước trong chén hẳn sẽ thấy được khuôn mặt của quản gia chằng chịt vết may vá, tựa như đã từng bị xé nát rồi sau đó ghép lại vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]