Chương trước
Chương sau
Tôi cảm thấy không biết nói gì, trong lòng nghĩ rằng không phải khu vực Tử Trúc Lâm chỉ có vài chuyện liên quan đến nhân viên chuyển phát nhanh thôi sao? Có đáng sợ đến vậy không?
Biết tôi là nhân viên chuyển phát nhanh mới nhận việc, hơn nữa còn phụ trách khu vực Tử Trúc Lâm, hai người Vương Tam Hạo và Lưu Tử Minh rõ ràng có chút tránh né tôi, dù tôi mời họ hút thuốc, họ cũng lắc đầu nói không hút.
Tôi cảm thấy hơi khó chịu, nhàm chán đi tới đi lui trong bưu cục, cuối cùng chú ý đến núi hàng hóa để ở một góc.
Tần Đại Hữu nói với tôi, những gói hàng này có địa chỉ là khu Tử Trúc Lâm, nhưng không ai chịu giao nên vẫn cứ chồng chất ở trong góc đó, có người đến nhận thì giao cho họ, không có ai lấy thì để đó đóng bụi.
Tôi nghĩ những món hàng này lát nữa cũng sẽ do chính tôi chịu trách nhiệm giao đi, cho nên cũng không ngồi không nữa, bèn bắt đầu sắp xếp hàng hóa.
Có khoảng năm mươi gói hàng cần chuyển đi, vừa sắp xếp hàng hóa, trong lòng tôi vừa vui mừng, năm mươi gói hàng này giao xong sẽ nhận được một trăm tệ rồi, nhưng ai mà biết sau một giờ chiều còn có thêm tiền nữa hay không?
Nếu tính như thế, hôm nay ngoài lương cứng ra thì tôi còn có thể nhận thêm một trăm tệ nữa.
Đến khoảng một giờ chiều, xe vận tải của các công ty chuyển phát nhanh nườm nượp chạy đến, Chu Thuận gọi mọi người đến bốc hàng, tôi cũng tham gia chung với họ.
Trong lúc bốc hàng xuống sẽ xem địa chỉ từng gói hàng rồi phân loại theo từng khu vực khác nhau.
Bên trong bưu cục có ba chiếc xe điện ba bánh, trong đó có hai chiếc có khoang thùng chứa hàng lớn đã bị Vương Tam Hạo và Lưu Tử Minh lái đi rồi, chỉ còn lại một chiếc xe ba bánh nhỏ có chỗ để hàng phía sau để lại cho tôi dùng.
Tôi chuyển từng gói hàng lên xe, xong xuôi thì chuẩn bị xuất phát đi giao hàng.
Trước khi đi Chu Thuận gọi tôi vào nhà, đưa cho tôi tấm bản đồ, trong bản đồ là tuyến đường đi từ bưu cục đến Tử Trúc Lâm, không những thế, các tòa nhà ở trong khu Tử Trúc Lâm đều được đánh số, hơn nữa còn được sắp xếp theo thứ tự trước sau.
Chu Thuận vừa đưa bản đồ cho tôi vừa nghiêm nghị nói: “Nhớ kỹ ba điều mà tôi đã nói với cậu.”
Tôi cảm thấy Chu Thuận có hơi dài dòng, nhưng dù nói thế nào thì anh ta cũng là vì tốt cho tôi. Tôi cất bản đồ, gật đầu và cười nói: “Yên tâm đi anh Chu, tôi nhớ rồi, bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Chu Thuận cũng không nói thêm gì: “Ừ, tốt.”
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, tôi không chần chừ nữa, bước lên con xe ba bánh xoay chìa khóa khởi động và xình xịch lái xe đi về phía trước.
Nhìn con xe ba bánh này có vẻ nhỏ, nhưng thật ra tốc độ cũng không hề chậm, vẫn có thể đi được khoảng ba mươi kilomet một giờ.
Tôi chỉ phụ trách tiểu khu ở Tử Trúc Lâm, những chỗ còn lại không thuộc phạm vi quản lý của tôi, cho nên tôi đi thẳng về phía tiểu khu, cũng không nghỉ giữa đường.
Khoảng cách từ bưu cục đến Tử Trúc Lâm không phải quá xa, đi khoảng chừng bốn mươi lăm phút là đã đến nơi rồi.
Chỉ là dựa theo bản đồ mà đi tôi nhận ra Tử Trúc Lâm không phải nơi vắng vẻ bình thường, khi tôi đến gần thì thấy chỗ này thật sự không có nhiều người ở, ngay cả người bán hàng rong ở ven đường cũng dần dần ít đi. Có lẽ là dựa theo bố cục của tiểu khu trước kia để thiết kế nên tiểu khu này có diện tích cực kỳ lớn.
Các tòa nhà bên trong cơ bản đều cao ba tầng, nhưng phòng ốc đều đã cũ kĩ, mặt ngoài của các tòa nhà đều đã bị tróc sơn, thậm chí là còn có dây leo bao phủ khắp tường.
Thực sự không hiểu tại sao nơi này đã cũ vậy rồi mà còn chưa đập đi xây lại.
Cửa lớn của tiểu khu này cũng không phải là cửa chạy bằng điện, chỉ có một cây cột chắn ở giữa đường.
Tôi dừng xe, lấy ra một hộp thuốc, cười tủm tỉm đi về phía bác bảo vệ đang ngồi uống trà ở trước cửa.
Bảo vệ là một ông lão khoảng hơn sáu mươi tuổi, tôi rút từ bao thuốc ra một điếu rồi đưa cho ông lão, cười nói: "Bác, cháu là nhân viên chuyển phát nhanh. Bác giúp cháu mở cửa được không?"
"Nhân viên chuyển phát nhanh à?" Ông lão cũng không khách sáo, nhận lấy điếu thuốc tôi đưa rồi ngậm trong miệng.
Tôi lấy bật lửa ra châm thuốc cho ông lão: "Cháu vừa mới nhận công việc này, phụ trách chuyển phát nhanh cho khu này, bác nhìn xe chuyển phát nhanh của cháu đằng kia kìa."
Nói xong rồi tôi chỉ chiếc xe ba bánh chất đầy những gói hàng ở đằng kia.
Tôi cũng rút một điếu thuốc ra châm lửa, giọng nói thành khẩn hơn, ông lão cười tủm tỉm liếc mắt nhìn tôi một chút rồi nói: "Chuyển phát nhanh cho khu này cũng không tốt lắm đâu..."
"Ý của bác là gì ạ?" Mặc dù tôi có thể đoán ra được ý của ông lão khi nghe câu nói này, nhưng tôi vẫn giả ngu hỏi.
Ông lão không giải thích gì, khoát tay nói: "Tôi họ Giang, là bảo vệ của khu này, tôi ở đây cả ngày. Cậu chuyển phát nhanh thì đi nhanh lên đi, nhớ phải quay về trước khi trời tối đó."
Quay về trước khi trời tối, lại là câu này.
Tôi cũng không hỏi thêm gì nữa, gật đầu nói cảm ơn rồi từ từ lái chiếc xe ba bánh vào cửa tiểu khu.
Trong tiểu khu cũng không quá mức quạnh quẽ, cách cổng không xa có một công viên nhỏ, bên trong có vài cái máy tập thể hình, mặc dù hơi cũ một chút những vẫn có mấy cụ ông cụ bà ngồi chơi, tập thể dục ở đó.
Trước khi tôi đến đã phân loại hàng rồi, những gói hàng của các tòa ở gần cửa hơn thì xếp phía trên, những gói hàng của các tòa nhà xa hơn thì ở phía dưới, như vậy có thể tiết kiệm được nhiều thời gian hơn.
Tòa nhà này có hai gói hàng phải giao, một ở tầng hai, một ở tầng năm, người nhận hàng ở tầng hai là một người trung niên, ký nhận lên tờ đơn giao hàng xong thì quay về phòng, cũng không có nói thêm gì nữa.
Đến lúc giao gói hàng ở tầng năm thì xảy ra một chút vấn đề.
Ở tầng năm là một cô gái nhỏ, tầm khoảng chừng hai mươi tuổi, lúc mở cửa ra nhìn thấy tôi thì hơi sững sờ, có chút mờ mịt nói: "Lại thay người chuyển phát nhanh à? Tôi nhớ lần trước là một chị gái đến giao hàng mà."
Trước đó Tần Đại Hữu nói với tôi ngoại trừ tôi thì có ba người từng phụ trách khu vực này, người đầu tiên là một ông chú trung niên, người thứ hai là một cậu thanh niên khỏe mạnh cường tráng, người thứ ba thì không nói.
Bây giờ nghe thế này thì chẳng lẽ người chuyển phát nhanh thứ ba là nữ sao?
Chuyện này làm tôi có chút ngạc nhiên, nhân viên chuyển phát hầu hết đều là thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, nếu không thì cũng là mấy ông chú hơi lớn tuổi một chút, đúng thật là không có nhiều phụ nữ làm việc này.
Ngơ ngác một lúc xong tôi cười nói: "Cô ấy nghỉ việc rồi, tôi là nhân viên chuyển phát nhanh mới, sau này khu vực này do tôi phụ trách."
"Thì ra là thế." Cô gái nghe xong thì gật đầu, có vẻ hơi thất vọng một chút những cô cũng không nói gì nhiều, nhận hàng rồi nhanh chóng kí một chữ. Tôi cất kĩ tờ đơn, lúc đang chuẩn bị rời đi thì cô bé kia đột nhiên cười nói với tôi: "Anh trai đúng là rất giỏi nha, lúc chuyển phát nhanh cũng không quên chăm con."
Chăm con sao?
Tôi ngạc nhiên nhìn thoáng qua cô gái, cô gái cười hì hì chỉ vào bên cạnh tôi, sau đó liền đóng cửa lại.
Tôi quay đầu sang nhìn bên cạnh mình một chút, rõ ràng là không có gì cả, con cái ở đâu ra?
Cô bé này là đang đùa ác sao? Tôi bất đắc dĩ cười cười rồi quay người đi xuống tầng.
Bắt đầu thuận lợi nên phần công việc phía sau đều vô cùng suôn sẻ, khoảng một trăm món hàng chưa tới bao lâu đã được giao xong gần một nửa. Không thể không nói chuyển phát nhanh đúng là một việc tốn thể lực, bò lên lầu năm lại bò xuống lầu bốn, bò đi bò lại mệt tới mức cả người đổ mồ hôi ướt nhẹp.
Cũng may trước kia tôi đã được rèn luyện sức khỏe trong quân ngũ, chút mệt mỏi này chưa tới mức khiến tôi không chịu nổi.
Tiểu khu Tử Trúc Lâm thật sự rất lớn, cả vùng đất này gần như đều được xây chung cư hết..
Lái xe máy chạy một đường, gói hàng phía sau cũng đã được phát ra gần một nửa, nhưng tôi còn chưa thấy điểm cuối của tiểu khu.
Tòa nhà 401, tôi cúi đầu nhìn thoáng qua thông tin trên gói hàng cùng với bảng số của tòa nhà này, sau khi xác định không sai liền cầm gói hàng lên lầu.
Tôi vừa liếc liền nhận ra gói hàng này không giống mấy gói hàng khác, cái gói hàng này có hơi nát hơn mấy gói hàng trước, chắc hẳn là gói hàng xếp đống trong bưu cục chứ không phải mới đến hôm nay.
Đi một hơi lên lầu bốn, sau khi tìm được phòng 401 thì tôi vươn tay gõ cửa, gọi một tiếng: “Phòng 401 có người không! Tôi đến giao hàng đây!”
Phòng ở đã cũ nên hiệu quả cách âm không được tốt lắm. Tôi đứng ở cửa ra vào gõ một lúc rồi mà vẫn chưa nghe thấy động tĩnh gì. Thấy vậy, tôi vừa cầm gói hàng vừa gõ cửa hô lên: “401 có người không! Tôi giao hàng tới đây!”
Bên trong vẫn không có động tĩnh, tôi nghĩ có khả năng người không ở nhà, dù sao hôm nay không phải chủ nhật, xem chừng e là người trong nhà đã đi làm. Tôi định bụng lấy điện thoại bấm số của người nhận, chờ tới khi điện thoại đang kết nối, trong điện thoại chỉ nghe tiếng bíp bíp chứ không có ai bắt máy, lúc tôi đang phiền muộn cúp điện thoại thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên. Tiếng chuông điện thoại ở sau lưng, tôi bất ngờ quay ngoắt lại thì phát hiện một ông cụ không biết xuất hiện từ lúc nào đang ở sau lưng tôi, trong tay ông cụ đang cầm một cái điện thoại cũ.
Có lẽ ông cụ ở 401, sau khi thấy tôi thì cười với tôi và bảo: “Chàng trai, cậu đến giao hàng chuyển phát đúng không?”
Tôi gật đầu, đánh giá ông cụ, nghi hoặc hỏi: “Ông ơi, ông ở 401 ạ?”
Lưng ông cụ đã còng, tóc hoa râm, thoạt nhìn tuổi tác đã sáu mươi, bảy mươi. Điều khiến tôi thấy kỳ quái chính là gương mặt ông cụ cực kỳ trắng, trắng đến mức như màu giấy trắng vậy.
Ông cụ gật đầu nói mình ở 401, sau đó lấy chìa khóa ra mở cửa.
“Ông ơi, đây là gói hàng của ông, ông giúp cháu ký tên với.”
Ông cụ nhận gói hàng rồi lắc đầu với tôi, ông cụ bảo: “Chàng trai, lão già tôi không biết chữ, đơn này có thể không ký được không?”
Tôi lộ vẻ do dự, đây là lần đầu tiên tôi giao hàng, cũng không biết tờ đơn này không ký thì có được ghi nhận hay không.
Thấy tôi do dự mãi không quyết, ông cụ cười hiền với tôi, ông cụ nói: “Như vậy đi, trong nhà tôi có mực đóng dấu, nếu thật sự không được thì tôi đóng dấu cho cậu nhé.”
Nghe ông cụ nói thế, tôi cũng không chần chừ thêm nữa: “Vậy làm phiền ông ạ.”
Ông cụ khoát tay, quay người đi vào phòng, chưa bao lâu đã đi ra. Điều khác biệt chính là lúc đi ra trên ngón cái của ông cụ không chỉ có mực đỏ mà còn có thêm một cái hộp.
Ông ấy ấn một dấu vân tay đỏ lên, sau đó quay người vừa cầm cái hộp vừa nói: “Tôi muốn gửi chút đồ cho con trai, không biết cậu có nhận gửi đi hay không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.