Ông Sơn chăm chăm nhìn bóng dáng trước mặt, bóng dáng quen thuộc ấy, sợ rằng cả đời ông cũng không thể quên được.
Con Vy bị cô doạ cho khiếp vía, mặt mũi xám xịt lại, mặt cắt không còn giọt máu. Thế nhưng, nó vẫn mạnh mồm gào lên:
“ Bố mẹ thấy chưa, chị ta định giết con đấy. Bố mẹ báo công an đi, chị ta bị điên rồi đấy.”
Tuyết gắt gao nhìn con Vy, đôi mắt vốn trong veo ngày nào giờ tràn đầy thù hận. Hơi thở cô càng lúc càng mạnh hơn, đến mức Bà Sử phải sợ hãi ôm chặt lấy cô. Bà Sử ôm lấy cô, nhẹ nhàng hỏi:
“ Có chuyện gì vậy? Nó đã nói gì với con? Rốt cuộc nó và con đã thì thầm nói chuyện gì? Tại sao con lại trở lên điên loạn như vậy?”
Cái siết tay của Bà Sử khiến cho cô thả lỏng hơn vài phần, khoé miệng cô giật giật, rồi lập tức bật khóc thành tiếng:
“ Chính nó là người đã giết con của con.”
Bờ môi xinh đẹp vừa nói ra, mọi người ai nấy cũng đều chết lặng. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía con Vy. Con Vy nhận thấy ánh mắt mọi người nhìn mình, thì trong lòng đột nhiên hoảng sợ. Nó lập tức phủ nhận:
“ Nói dối, chị nói dối. Tôi làm sao giết con chị được.”
“ Mày còn nói à? Ban nãy chính miệng mày thừa nhận, mày có gan giết con tao thì sao mày lại không dám đánh mẹ tao. Chính miệng mày đã thừa nhận, mày xay nhuyễn rau ngót và những thực phẩm có hại cho bà bầu, rồi đổ vào thuốc của tao cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-nha-chong/1405273/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.