Chương trước
Chương sau
59

Bạc Tu Tề rất ít khi đến gần phòng ngủ của Hạ Đường Tề.

Hạ Đường Tề là một omega rất nhạy cảm, một khi cậu đã cố tình giữ khoảng cách thì người khác rất khó lại gần.

Khu vực riêng tư như phòng ngủ thế này, Bạc Tu Tề đã bị cấm cửa không cho vào nhiều năm rồi. Cho nên, lần này anh có chút thụ sủng nhược kinh*.

*được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo

Mặc dù đây là phòng cho khách ở nhà anh, không phải phòng ngủ ở nhà Hạ Đường Tề, nhưng anh vẫn âm thầm vui vẻ.

"Tôi đang uống trà, anh có muốn uống không?"

Hạ Đường Tề đẩy cửa ban công ra.

Cho dù là phòng cho khách, nhưng cũng được thông với sân thượng bên ngoài, bà Bạc quả thật đã rất dụng tâm chăm sóc vườn tược , ngồi trên băng ghế ngoài sân thượng nhìn ra, nương theo ánh đèn trong đêm vẫn có thể thấy cây cỏ tươi tốt, sắc hoa rực rỡ.

Bạc Tu Tề liếc qua bộ ấm trà trên cái bàn nhỏ ngoài ban công, rồi ngồi xuống chiếc ghế tựa.

"Cậu thật sự rất biết tận hưởng cuộc sống đấy ... chỉ mặc một lớp đồ ngủ ngồi đây không thấy lạnh sao? Có muốn lấy thêm tấm chăn không."

Anh vẫn luôn để tâm như vậy, nhưng mỗi khi đối mặt với Hạ Đường Tề, anh lại không thể trực tiếp nói ra tình cảm của mình.

"Không cần."

Hạ Đường Tề ngồi lại chỗ cũ, cầm xấp giấy lên xem.

Cậu cứ thế làm lơ Bạc Tu Tề, cho đến khi anh không nhịn được lên tiếng.

"Xem cái gì mà nghiêm túc vậy? Ánh sáng ngoài này rất yếu sẽ hại mắt đấy."

Hạ Đường Tề ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Bạc Tu Tề, thấy rõ ánh mắt né tránh của anh, cậu nói:

"Dì Điền đã chọn cho tôi rất nhiều đối tượng, bảo tôi chọn nhanh để có thể sắp xếp gặp mặt."

Giọng điệu của cậu thoải mái, như thể cậu thực sự mong đợi việc xem mắt lắm, điều này làm trái tim Bạc Tu Tề thắt lại, không khí xung quanh dường như cũng loãng đi, nhưng may là anh vẫn giữ được bình tĩnh, tiếp tục tỏ ra là một người bạn thân chuẩn mực.

"Vậy thì cậu phải lựa chọn cho kỹ lưỡng, đừng để vừa ra khỏi miệng cọp lại rơi vào hang sói..."

"Còn anh thì sao?" Hạ Đường Tề khẽ cười, "Khi nào thì anh mới dẫn đối tượng về nhà ra mắt đây?"

"..."

Hạ Đường Tề mặc kệ Bạc Tu Tề không trả lời, hỏi tiếp.

"Tại sao?"

Tại sao anh vẫn cứ độc thân, và tại sao...

-lại giấu tôi nhiều chuyện như vậy.

60

"Tôi. . . " Bạc Tu Tề không dám nhìn Hạ Đường Tề, anh chỉ cúi đầu, lặng lẽ siết chặt nắm đấm, nhưng giọng điệu lại rất tùy tiện "Tôi không tìm đối tượng đâu, tôi chỉ yêu bản thân mình thôi."

Anh biết Hạ Đường Tề đang nhìn mình, nhưng vẫn cứng miệng cố chấp "Mấy thứ như tình yêu, hôn nhân đều rất hão huyền, chẳng qua chỉ là bữa tiệc hormone cuồng loạn thôi, khoái lạc nhất thời bị thời gian cuốn trôi đi thì chỉ còn lại tẻ nhạt vô vị thôi, yêu một người thật sự quá khó..."

Yêu một người thật sự quá khó, tình yêu sẽ khiến người ta sợ hãi, rụt rè, khiến người ta không dám đối mặt với khuyết điểm của bản thân chứ đừng nói đến việc bày tỏ tình yêu thành lời. Anh chỉ dám vĩnh viễn làm kỵ sĩ, cũng vĩnh viễn làm một kẻ hèn nhát.

Anh nhu nhược đến mức chỉ dám bịa ra những lời dối lòng cho người mình yêu nghe.

"Tôi không muốn dấn thân vào tình trường đâu, bỏ rừng lấy cây thì thật không đáng, tôi không thể tưởng tượng nổi ngày mình bị một người khác theo dõi sinh hoạt, gò bó tay chân, sống như vậy là địa ngục trần gian đó..."

Anh đã chết tâm từ lâu rồi, anh dõi theo cái cây mà anh chăm sóc từng ngày tới lúc đơm hoa kết trái, rồi anh trơ mắt nhìn người khác hái quả ngọt của anh đi mất, ngọn lửa ghen tuông đã từng thiêu đốt trái tim anh, khiến anh mất đi lý trí.

"Hơn nữa, ở bên omega quá khó đi, omega rất mỏng manh yếu đuối, một chút khổ sở cũng không chịu nổi, ở cùng với bất kỳ omega nào cũng rất phiền phức..."

Bạc Tu Tề nói năng lộn xộn hết cả lên, anh muốn thuyết phục Hạ Đường Tề đừng vội vàng đi xem mắt nhưng lại không biết nói sao cho hợp lý.

Anh sợ Hạ Đường Tề sẽ lao vào một mối quan hệ mới, anh lại càng sợ Hạ Đường Tề sẽ bị tổn thương.

"Vậy tôi cũng gây phiền phức lớn cho anh nhỉ?"

Bạc Tu Tề cứng người ngẩng đầu lên, nghiêng người nhìn Hạ Đường Tề.

"Không..."

Anh nhìn mắt Hạ Đường Tề ầng ậng nước, giọng cậu hơi lạc đi.

Hạ Đường Tề không nhìn anh nữa, mà quay đầu sang một bên, ngước nhìn vầng trăng bị mây che phủ.

"Tôi là một omega yếu ớt đáng ghét phải không?" cậu vậy mà không bật khóc, chỉ cười nhẹ,

"Đúng rồi, tôi lại còn là một omega bị người khác dùng qua rồi, làm gì có ai thật lòng thật dạ yêu tôi nữa ..."

Hạ Đường Tề không quan tâm phản ứng của Bạc Tu Tề, yên lặng nhắm mắt lại, tùy ý để gió đêm thổi nhẹ qua tóc mai.

Khi đối mặt với người này, cậu luôn thích khóc như vậy.

Thật kỳ lạ.

61

"Không, đương nhiên không phải, cậu không được nghĩ như vậy..."

Bạc Tu Tề gấp đến độ câu sau bán đứng câu trước, anh không cách nào kháng cự được nước mắt của Hạ Đường Tề, anh lẳng lặng đứng lên, đến ngồi xổm trước mặt Hạ Đường Tề.

"Đường Đường, cậu không thể coi thường chính mình như vậy." Bạc Tu Tề nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Hạ Đường Tề, "Cái gì mà bị người khác dùng qua chứ, cậu là omega tốt nhất mà tôi từng gặp."

"Nhưng anh vừa nói omega vừa yếu ớt vừa phiền phức, tôi cũng là một omega, có gì khác đâu."

Hạ Đường Tề dùng sức gạt tay anh ra, đi lấy tập tài liệu đưa cho anh. "Anh không cần an ủi tôi, tôi hiểu rõ tình huống của mình xấu hổ thế nào...anh có thể giúp tôi xem xét qua đi, alpha này thế nào, ổn không?"

Trong bìa nhựa có lồng ảnh, vẻ ngoài người trong ảnh rất bình thường, còn hơi hói đầu nữa.

"Anh ta cũng từng ly hôn giống tôi, hiện tại đang nuôi ba đứa con, vì vậy anh ấy sẽ không chán ghét một omega từng phẫu thuật xóa ký hiệu như tôi..."

Hạ Đường Tề cố tình nói không rõ ràng, đến tận bây giờ Bạc Tu Tề vẫn nghĩ rằng cậu làm phẫu thuật thay tuyến thể nhân tạo, chứ không biết rằng đó chỉ là tiểu phẫu cơ bản loại bỏ ký hiệu tạm thời.

"Anh biết đấy, sau này già rồi, có nhiều việc tôi không thể tự làm được, rất bất tiện. Thay vì cô đơn tới chết, chi bằng tìm người nào đó ở chung một nhà, công sinh không bằng công dưỡng, tôi sẽ làm ba dượng cho con người ta, sau này tôi chết rồi, ít ra cũng có người ôm di ảnh cho..."

"Cậu đang nói bậy bạ cái gì đó!" Bạc Tu Tề nổi đóa, anh không chịu được khi Hạ Đường Tề cứ liên tục tự trù ẻo mình thế này "Không có tên kia thì cuộc sống sau này của cậu vẫn ngày càng tốt đẹp, sẽ có nhiều người yêu thương cậu."

"Còn anh thì sao?" Hạ Đường Tề đột nhiên thay đổi sắc mặt, cậu thu hồi vẻ u sầu trước đó rồi nói một cách dứt khoát: "Anh có yêu tôi không?"

"Đường Đường..."

"Anh luôn như vậy." Hạ Đường Tề không khỏi thở dài, vươn tay vuốt ve gò má của Bạc Tu Tề, "Anh thà để tôi tự trù ẻo mình nhanh chết, cũng không chịu thừa nhận anh yêu tôi sao?"

Môi Bạc Tu Tề tái nhợt, khẽ run rẩy.

"Anh thà tin rằng những người xa lạ này có thể mang lại hạnh phúc cho tôi...." Hạ Đường Tề cầm tập tài liệu lên rồi ném xuống đất, "Anh không muốn tin vào chính mình sao? Tình yêu của anh là vĩnh viễn đẩy tôi ra khỏi anh hả!"

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi..." Bạc Tu Tề ôm lấy người trước mặt, anh đã lâu rồi không ôm Đường Đường thật chặt , "Tôi thực sự rất sợ hãi, xin lỗi..."

"Tôi không phải. . . " Hạ Đường Tề không nhịn được ôm lấy tấm lưng rộng của Bạc Tu Tề "Tôi không muốn nghe anh xin lỗi, anh hiểu chưa? Anh biết tôi muốn nghe cái gì không?"

"Tôi..."

Bạc Tu Tề thì thầm vào tai cậu.

"Anh yêu em."

Anh luôn yêu em.

62

"Đường Đường..."

Bạc Tu Tề ôm lấy Hạ Đường Tề, liên tục thầm thì gọi tên cậu, tình yêu mà anh giấu trong lòng bao nhiêu năm giờ đây đều đầy ắp trong từng lời nói, không khí xung quanh dần triền miên nóng bỏng, ngọt ngào như đường mật.

Họ ôm nhau thật lâu, Hạ Đường Tề mới nghiêng đầu hỏi anh.

"Rồi sao nữa?"

Bạc Tu Tề sửng sốt, hai tay run run nắm lấy tay cậu.

"Cái gì cơ?"

"Anh yêu em, rồi sao nữa?" mắt Hạ Đường Tề đã sớm khô nước mắt, tinh thần thoải mái hơn, nhướng mày hỏi: " Thế ngày mai em đi xem mắt nhé?"

"Anh..."

Bạc Tu Tề nghe vậy thì sững sờ, Hạ Đường Tề tiếp tục bổ sung "À anh chuẩn bị cho tốt rồi làm phù rể cho em ha?"

Bạc Tu Tề nắm chặt tay cậu, cơn ghen tuông ập đến phá tan sự kiềm chế của anh.

"Không đời nào."

"Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hạ Đường Tề hiện tại đề cập đến chuyện này, phát hiện mình đã không còn khó chịu nữa, "Rõ ràng là mọi chuyện vẫn tốt đẹp, em còn đang chờ anh thổ lộ với em, đột nhiên anh lại trở mặt, còn nói chỉ muốn làm anh trai của em.

"Anh..."

"Đừng nói dối em." Hạ Đường Tề dùng tay chặn môi Bạc Tu Tề, "Lừa dối là điều em không bao giờ tha thứ."

Cậu có thể bỏ qua việc che giấu, nhưng tuyệt đối không tha thứ cho sự lừa dối.

Dưới áp lực của cậu, giọng nói Bạc Tu Tề trở nên mơ hồ.

"Anh... có nỗi khổ riêng."

"Được, em tôn trọng nỗi khổ riêng của anh." Hạ Đường Tề buông tay ra, kéo người vẫn ngồi xổm dưới đất lên "Bây giờ anh có việc khác cần phải làm."

"Việc gì cơ?"

Hạ Đường Tề vòng tay qua vai Bạc Tu Tề.

Cậu nói.

"Hôn em."

63

Tiếng nước trong phòng tắm rất lớn, nhưng vẫn không che được tiếng nôn khan của Bạc Tu Tề.Hạ Đường Tề đứng ở cửa, tay chân cuống cả lên.

"Tu Tề?" Nghĩ lại việc Bạc Tu Tề vừa rồi ở ngoài ban công tiếp xúc với cậu một lát thì thay đổi sắc mặt, đẩy cậu ra rồi lao vào nhà vệ sinh, Hạ Đường Tề rất lo lắng, sợ nếu lại tiếp xúc với Bạc Tu Tề thì gây ra phản ứng mạnh nào đó, cậu cũng không dám lại gần, chỉ đành hỏi "Em rót cho anh chút nước ấm nhé?"

"...Không cần đâu." Bạc Tu Tề không nôn ra được gì cả, nhưng dạ dày anh quặn thắt dữ dội, tới mức nước mắt cũng trào ra, anh hất nước lên mặt để bình tĩnh hơn. Nhìn vẻ mặt lo lắng của Hạ Đường Tề trong gương, anh trấn an nói, "Thật xin lỗi, anh như vậy không phải vì em đâu, đây là vấn đề riêng của anh thôi... anh có chút chướng ngại tâm lý."

Anh không thể tiếp nhận sự gần gũi về thể xác, một khi có phản ứng sinh lý, anh sẽ không thể kiểm soát được cảm xúc của mình và cảm thấy buồn nôn, điều này khiến anh không thể có các tiếp xúc thân mật bình thường.

"Em..." Bạc Tu Tề cười khổ, "Em thấy anh như vậy rồi, có phải không còn muốn ở bên anh nữa đúng không?"

Cho dù như vậy, anh cũng không hối hận. Có thể nói cho Hạ Đường Tề biết tình cảm của mình đã là niềm vui bất ngờ với anh rồi.

"Anh sẽ không yêu được ai khác, huống chi kết hôn." Bạc Tu Tề sẽ mãi là kỵ sĩ trung thành nhất của Hạ Đường Tề, "Bất kể em chọn thế nào, bất kể chúng ta có mối quan hệ như thế nào, anh sẽ luôn ủng hộ em. "

Ngay cả khi Hạ Đường Tề không chọn tình yêu, anh sẽ vẫn tiếp tục bảo vệ cậu và xuất hiện bất cứ khi nào cậu cần.

"Đường Đường..." Bạc Tu Tề dừng một chút, như đang hồi tưởng khoảnh khắc ngọt ngào vừa rồi,

"Em vẫn có thể lựa chọn."

Anh có thể xem như chuyện tối nay chưa từng xảy ra, chỉ xem nó như một giấc mơ đẹp mà thôi.

"Như vậy rất khó chịu đúng không?" Hạ Đường Tề kéo nhẹ ngón tay anh, "Em lau mặt cho anh nhé?"

Cậu lấy khăn sạch ra, nhẹ nhàng lau nước trên mặt Bạc Tu Tề, nhẹ giọng như dỗ dành trẻ con.

"Em không còn lựa chọn nào khác."

Hạ Đường Tề chớp mắt.

"Em đã nhiều lần cố gắng buông tay, em cũng đã thử các lựa chọn khác, nhưng tới bây giờ, em nhận ra rằng dù có cố gắng thế nào..."

"Em cũng chỉ yêu anh."

64

"Cậu Bạc đấy à." Bác sĩ Liên nhìn hai người tiến vào, cười trêu chọc: "Cuối cùng cậu cũng chịu đến tái khám rồi đấy à?"

Bạc Tu Tề có chút xấu hổ: "Bác sĩ Liên đừng chọc tôi nữa."

Bác sĩ Liên gật đầu chào và mỉm cười với Hạ Đường Tề, người đi cùng Bạc Tu Tề: "Tất cả đều nhờ người này đúng không?"

Hạ Đường Tề liếc Bạc Tu Tề một cái, bác sĩ nhìn vậy không nhịn được lại chọc họ.

"Được rồi được rồi, đừng ở đây liếc mắt đưa tình nữa." Bác sĩ Liên cầm sổ khám bệnh đưa cho bọn họ, "Bệnh nhân lâu năm, đầu tiên là đi kiểm tra đi, sau khi xem kết quả thì tôi sẽ đề ra phương án điều trị tiếp theo."

-------

Bệnh viện lúc nào cũng nườm nượp người ra vào, đến cả việc lấy máu cũng phải xếp hàng chờ nửa ngày, Hạ Đường Tề cuối cùng tìm được một chỗ ngồi, cùng Bạc Tu Tề chờ đến lượt.

Bạc Tu Tề hiếm khi thấy Hạ Đường Tề mất tập trung, anh không nhịn được hỏi.

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Hạ Đường Tề hoàn hồn, cười ẩn ý: "Em chỉ đang nghĩ--tháng trước em còn phải nằm viện ở đây, giờ thì đổi lại em đưa anh đi viện."

Đúng là thời thế có nhiều thay đổi mà.

Bạc Tu Tề nghe Hạ Đường Tề nói vậy, cũng sửng sốt theo.

Thú thật, một tháng trước, anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện Hạ Đường Tề sẽ đi cùng anh đến buổi tái khám hôm nay.

Không chỉ được thổ lộ tình cảm mà còn nhận được sự hồi đáp mà anh nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

"Đường Đường..." Bạc Tu Tề ghé sát vào tai Hạ Đường Tề gọi cậu.

Hạ Đường Tề tưởng anh có gì muốn nói nên chăm chú lắng nghe.

"Chuyện gì?"

"Anh cảm thấy hơi hơi vui vẻ."

"Anh ngốc hả?" Hạ Đường Tề liếc nhìn tên ngốc này, "Bị chích còn vui nữa hả."

Ngốc chết đi được.

------

"Từ kết quả kiểm tra, chức năng cơ thể của cậu không có vấn đề gì, phẫu thuật tuyến thể trước kia cũng gần như khôi phục hoàn toàn rồi..." Bác sĩ Liên nhanh chóng đưa ra chẩn đoán, "Tôi sẽ kê cho cậu một ít thuốc bổ sung, uống thuốc đúng giờ, sau 3 liệu trình xem kết quả thế nào."

Hạ Đường Tề đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong phòng khám, thấy bác sĩ Liên nháy nháy mắt với mình.

"Tu Tề, em đi lại nãy giờ mệt rồi, anh đi lấy thuốc trước được không, em ở đây đợi anh."

"Được." Bạc Tu Tề không chút nghi ngờ, lập tức đồng ý , "Vậy anh đi mua thuốc trước, Đường

Đường em đợi anh một chút nhé."

"Được."

------

Thấy Bạc Tu Tề rời đi, bác sĩ Liên lại nói.

"Cậu Hạ à."

Hạ Đường Tề nghiêm túc đáp.

"Ngài nói đi ạ..."

"Những lời tiếp theo của tôi, chỉ là gợi ý, muốn cậu nghe một chút..."

Bác sĩ Liên sớm đã nhìn ra quan hệ giữa bọn họ, cảm thấy có lẽ đây là một cơ hội tốt để Bạc Tu Tề hồi phục, "Bệnh tình của cậu Bạc không thuyên giảm, thật ra không phải vì vấn đề sinh lý, vấn đề nghiêm trọng là chướng ngại tâm lý của cậu ấy, nói cách khác, khi cậu ấy tiếp xúc thân thể với omega, nội tâm cậu ấy sẽ bắt đầu sợ hãi và bài xích chúng, cho nên mới xuất hiện hiện tượng buồn nôn..."

"Vậy tôi có thể giúp gì được sao?"

"Đúng vậy."

- -----

Khi Bạc Tu Tề cầm thuốc quay trở lại, Hạ Đường Tề đã ngồi sẵn ngoài cửa phòng khám đợi anh.

"Em chờ lâu chưa?"

"Không lâu." Hạ Đường Tề tiện tay nắm lấy góc áo Bạc Tu Tề mượn lực đứng dậy "Lấy thuốc xong rồi thì chúng ta về nhà thôi, em mệt rồi"

Bạc Tu Tề vừa nghe vậy liền xuống hầm lấy xe "Được, để anh đi lấy xe."

Hạ Đường Tề cứ muốn đi theo "Em muốn đi cùng anh cơ."

Bạc Tu Tề không muốn Hạ Đường Tề đi theo mình: "Em cứ đợi ở cửa đi, để anh lái xe lên."

"Không đâu." Hạ Đường Tề làm nũng, "Em muốn đi với anh, không được hả?"

Bạc Tu Tề nào chịu được, đồng ý ngay lập tức "Tất nhiên là được rồi."

Hạ Đường Tề nắm góc áo Bạc Tu Tề một hồi thì lại đưa ra yêu cầu tiếp "Em đi bộ thật mệt, có thể vịn tay anh một chút không?"

Bạc Tu Tề do dự một chút rồi đồng ý: "À... được."

Hạ Đường Tề được nước lấn tới "Em khoác tay anh thế này, anh có cảm thấy khó chịu không?"

Ngay khi cánh tay của Hạ Đường Tề vừa đặt trên người mình, Bạc Tu Tề đã choáng váng đầu óc rồi, còn quan tâm cái gì mà thoải mái hay khó chịu, anh ấp úng trả lời "Cũng, cũng ổn đi."

Bạc Tu Tề bị cậu khoác tay, đến lúc lên xe mới lấy lại được bình tĩnh.

"Đường Đường à, nếu bệnh của anh không thể chữa khỏi... em có thể cho anh thêm một chút thời gian được không?"

Bạc Tu Tề mong chờ nhìn Hạ Đường Tề, lại không nghĩ tới Hạ Đường Tề sẽ trả lời thế này.

"Có lẽ không được đâu."

"Hả?" nghe xong thì Bạc Tu Tề sửng sốt.

"Em rất tham lam..." Hạ Đường Tề từ ghế phụ nhoài người sang, áp má vào mặt Bạc Tu Tề rồi nhanh chóng ngồi lại ghế, nhìn Bạc Tu Tề chưa kịp phản ứng liền đắc ý cười rộ lên.

"Mỗi ngày em đều muốn gần gũi với anh đó nha."

65

Hạ Đường Tề không ngại thể hiện sự thân mật với Bạc Tu Tề, mọi người nhanh chóng biết đến chuyện 2 người đang yêu nhau, vài người còn đố kỵ Hạ Đường Tề đã ly hôn 1 lần rồi còn vớ được vị kim cương vương lão ngũ như Bạc Tu Tề.

Nhưng cũng có người cho rằng họ là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, cả hai giờ đều đang độc thân thì ở bên nhau cũng là điều hiển nhiên thôi.

Dù sao thì Hạ Đường Tề cũng không quan tâm người khác nói gì, điều cậu quan tâm nhất hiện tại là việc phục hồi sức khỏe của Bạc Tu Tề.

Vấn đề của Bạc Tu Tề thực sự nghiêm trọng, gần như chỉ cần lại gần Hạ Đường Tề thì tay chân anh run rẩy đổ mồ hồi, còn tiếp xúc trực tiếp với cậu thì mặt mũi sẽ tái nhợt khó coi, lập tức cảm thấy buồn nôn.

Nhưng Hạ Đường Tề không nản lòng, cậu thấy mình rất kiên nhẫn. Ngay cả khi cậu gặp thất bại liên tục, chỉ cần nhìn vào đôi mắt của Bạc Tu Tề thì cậu lại phấn chấn trở lại.

Bây giờ cậu đã phần nào hiểu được tâm trạng của Tảo Khang.

Thú thật, khi Hạ Đường Tề gặp Tảo Khang lần đầu tiên, cậu cảm thấy mình hơn Tảo Khang nhiều bậc, cậu thương hại cậu ấy bất hạnh, không biết tranh giành cho bản thân, cậu cho rằng việc Tảo Khang tha thứ cho sự phản bội và lừa dối của Tịch Đương Điệt là kém cỏi vô dụng, cậu hoàn toàn không hiểu nổi sự bao dung của Tảo Khang.

Trái ngược với khi bình tĩnh chấm dứt với Tịch Đương Điệt thì hiện tại cách cậu đối diện với Bạc Tu Tề hoàn toàn khác.

Trước giờ cậu chưa từng nhận ra mình lại thích cười đến thế, chỉ cần nhìn thấy Bạc Tu Tề là cậu đã cảm thấy vui vẻ, cho dù Bạc Tu Tề chỉ nắm tay cậu được một lát rồi phải chạy vào nhà vệ sinh để nôn thì cậu vẫn vui vẻ như vậy.

Cậu đã cố chấp chọn một cuộc hôn nhân mà cậu cho là phù hợp, nhưng giờ đây khi thoát khỏi gông xiềng đó, cậu nhận ra rằng tình yêu đích thực ẩn chứa sức mạnh diệu kỳ.

Hạ Đường Tề, người luôn muốn biết mọi chuyện tường tận rõ ràng, không còn muốn truy hỏi về nguyên nhân bệnh tình của Bạc Tu Tề, cũng không muốn đào bới thêm về lần xóa ký hiệu tạm thời mà bản thân đã quên mất nữa.

Có lẽ lúc trước Bạc Tu Tề đã lỡ ký hiệu nhầm ai đó và gây ra tâm bệnh đến bây giờ, lại vì áy náy và tự ti tự đẩy mình ra xa, nhưng những chuyện này không còn quan trọng nữa, tàu trật bánh vào lại đường ray là được rồi, Hạ Đường Tề hiện giờ chỉ muốn cùng Bạc Tu Tề ở bên nhau thật hạnh phúc.

Cậu nghĩ vậy rồi nhìn người trước mặt.

"Đường Đường, em đừng im lặng, anh không nhìn thấy gì cả, không biết em đang đứng đâu."

Bị dải ruy băng bịt mắt, Bạc Tu Tề ngồi ở mép giường, buông thõng tay, có hơi bất lực.

"Không được cởi ra đâu đó." Hạ Đường Tề ngồi ở trên người anh, ghé vào tai anh thì thầm, "Em đang làm một thí nghiệm khoa học cực kỳ quan trọng để tìm hiểu nguyên nhân triệu chứng của anh đó."

" Nghiên cứu kiểu gì thế này ?" Bạc Tu Tề nâng cằm, sườn mặt hoàn hảo của anh đổ bóng đẹp đẽ dưới ánh đèn phòng.

"Phương pháp điều khiển biến số nha." Hạ Đường Tề nghiêm túc giải thích, đưa tay nâng hai má Bạc Tu Tề, "Khi tầm nhìn của anh bị hạn chế, trong quan hệ thân mật có xuất hiện phản ứng căng thẳng hay không, nếu có, mức độ có giảm xuống không..."

"Em có đáng tin không vậy? Tại sao anh chưa từng nghe, ưm..."

Những lời còn lại đều bị nuốt vào trong nụ hôn này.

Người bịt mắt lúc này bỏ lỡ hình ảnh nóng bỏng triền miên của người mình yêu, nhưng vẫn ngập tràn hạnh phúc đến mức quên luôn cả kháng cự.

Cuối cùng họ cũng có nụ hôn trọn vẹn đầu tiên.

Hạ Đường từ từ nhắm mắt lại và đắm chìm vào đó, cậu nghĩ.

Tình yêu khiến cậu không còn là chính mình nữa, nhưng cậu lại rất thích cảm giác này.

66

Hạ Đường Tề phát hiện, chỉ cần Bạc Tu Tề có thể thư giãn đầu óc, anh sẽ không phản ứng căng thẳng quá lớn.

Giống như bất ngờ ôm anh hay nhân lúc Bạc Tu Tề không kịp chú ý thì hôn anh một cách mãnh liệt, Bạc Tu Tề sẽ không có phản ứng bất thường. Nhưng một khi để Bạc Tu Tề chủ động tiếp cận cậu, sắc mặt anh liền thay đổi ngay lập tức, trong phúc chốc sẽ đổ mồ hôi ướt hết cả lưng.

"Thật xin lỗi, Đường Đường..." Bạc Tu Tề vừa mới nôn xong, môi tái nhợt, liền đáng thương nhìn Hạ Đường Tề, xin lỗi, "Anh không cố ý làm như vậy ."

Anh thực sự không thể kiềm soát bản thân, ôm cậu vào lòng chưa được 1 phút thì đã chạy vào phòng tắm nôn cả 15 phút.

Hạ Đường Tề đưa cho anh một cốc nước ấm, cậu cũng không có gì tức giận: "Lần này có tiến bộ rồi, được hẳn 52 giây, nếu anh tiếp tục cố gắng, lần sau chúng ta có thể phá kỷ lục đó. "

Bạc Tu Tề bị cậu chọc cười, đùa theo "Được rồi, lần sau anh sẽ cố gắng hết sức đột phá mốc 60 giây."

"Trên người đều là mồ hôi này." Hạ Đường Tề rút một tờ giấy thấm mồ hôi trên trán cho Bạc Tu Tề "Anh đi tắm nước ấm rồi đi ngủ đi nha, em cũng buồn ngủ rồi."

Sau ly hôn, Hạ Đường Tề đã bán ngôi nhà mà mình từng ở. Khi xác nhận mối quan hệ với Bạc Tu Tề rồi, Hạ Đường Tề cũng không ngại dọn về ở chung với Bạc Tu Tề, dù giữa họ vẫn trong sáng, mỗi người một phòng riêng.

Cũng hết cách, nếu không ở riêng, cậu sợ Bạc Tu Tề sẽ ở luôn trong nhà vệ sinh.

"Nghe lời em." Bạc Tu Tề bây giờ thật ngoan, Hạ Đường Tề nói cái gì cũng vui vẻ, "Mau đi nghỉ ngơi đi, chúc em ngủ ngon."

"Anh ngủ ngon."

Hạ Đường Tề rút tay lại, kiễng chân hôn một cái rồi bỏ chạy, vừa xoay đi, nụ cười trên mặt cậu chậm rãi tiêu tan.

Bạc Tu Tề sợ chạm vào cậu.

Tại sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.