Thanh Thử hóa đá ngay tức khắc. 
Trình Mực Lăng quan sát vẻ mặt cô, mới vừa rồi anh có mấy phần lạnh lùng thì bây giờ đều biến mất tiêu. 
Ngày đó cô đi vội vã, không báo với anh câu nào. Trong lòng Thanh Thử vẫn có phần hơi áy náy. 
Trình Mực Lăng mặc tây trang màu đen. Trong đại sảnh rộng lớn anh lại chói mắt như thế. Thanh Thử trừng mắt nhìn anh giải thích, "Chú rể là bạn học của anh trai em, anh ấy không rảnh nên em đi thay." 
Trình Mực Lăng thấy hôm nay cô mặc váy đầm, mặt mày anh nhu hòa đi mấy phần. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô mặc váy, Thanh Thử luôn theo phong cách thoải mái thuận tiện. 
Có thể thấy Thanh Thử yêu cầu không cao. 
Tương lai —— sẽ dễ nuôi lắm đây. 
"Thật là trùng hợp, anh cũng là bạn học của chú rể." 
Thanh Thử đã nghĩ tới. 
Chỉ chốc lát sau phù rể đã trở lại, nhìn thấy bên cạnh Thanh Thử có nhiều hơn một người, phù rể chào hỏi, không dấu vết quan sát anh, trong lòng thắc mắc hai người bọn họ có quan hệ như thế nào. 
"Thanh Thử, nếu em thấy nhàm chán, có thể ngồi cùng bọn anh một chút." 
Thanh Thử thầm nghĩ, cô tuyệt không nhàm chán."Anh cứ đi làm việc của mình đi, đừng để ý đến tôi." 
Chiếc đầm cô đang mặc không có tay, phác họa vóc người gầy gò của cô, ánh mắt người phù rểluôn đặt trên người cô. 
Trình Mực Lăng trầm ngâm chốc lát, cởi áo khoác của mình xuống, "Điều hòa không khí ở đây để nhiệt độ thấp quá." Anh tự 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-nguoi-khong-biet/34910/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.