Từng trận tiếng cười từ trong sân vang vọng ra.
Mọi người nhiệt tình bận rộn, không khí tràn ngập hương vị đồ nướng mê người.
Ánh sao rất sáng, gió hè hơi lạnh.
Thanh Thử ngồi ở một bên, an tĩnh giống như không tồn tại. Chu Mật bê một khay thức ăn chay tới, "Ơ sao cô không qua đấy."
Thanh Thử cầm một ít khoai tây chiên, nếm vài miếng, mùi vị cũng không tệ lắm.
Chu Mật hỏi mập mờ, "Cô lên lầu sao không gọi Trình tổng xuống?"
Thanh Thử giương mắt nhìn lầu ba một chút, "Không thấy anh ấy đâu." Có thể anh ấy đang ngủ ở nơi nào đó chăng.
Cô hơi nheo mắt, nhớ tới tình cảnh lúc nãy.
"Ở đâu cơ? Anh không thấy được, em đuổi nó giúp anh với."
Trong lòng cô nhảy dựng, vẻ thản nhiên của anh lại làm cho cô cảm thấy tầng tầng nguy hiểm đang tới gần mình.
"Sâu bay đi rồi."
Trình Mực Lăng bật cười, không khỏi lắc đầu.
Có lúc cô cảm thấy Trình Mực Lăng xuất hiện quá thần kỳ. Loại cảm giác đó cô khó mà nói ra được, giống như đã từng quen biết anh.
"Cô cười cái gì?" Chu Mật hỏi.
Thanh Thử quơ quơ miếng khoai tây trong tay, "Không có gì."
“Cô cười mà."
Thanh Thử im lặng. "Coi như tôi nghiêm túc làm vận động thôi."
Chu Mật im lặng lại im lặng, "Thanh Thử!" Đột nhiên anh ta nghiêm nghị hô tên cô, "Có phải cô có ý với Trình tổng không?"
Thanh Thử đang nhai khoai tây, lập tức cắn luôn vào đầu lưỡi, cô hít một hơi, cảm thấy trong miệng như rớt ra một miếng thịt.
"Sao đấy?"
"Cắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-nguoi-khong-biet/34909/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.