Hôm sau, Thanh Thử đi thăm Viêm Viêm. Sắc mặt ba mẹ Viêm Viêm vốn đang u ám sau khi nhìn thấy cô liền biến thành nhẹ nhõm, “Thanh Thử đến đấy à.”
“Chú dì, cháu có mua ít trái cây Viêm Viêm thích ăn.”
“Không cho nó ăn, con nha đầu này làm ồn quá.” Ba Viêm Viêm phiền lòng nói.
Thanh Thử cười cười, nhìn Viêm Viêm. Viêm Viêm đang trùm kín chăn. Mẹ Tôn đánh mông cô ấy một cái, “Thanh Thử đến đấy.”
Tôn Viêm Viêm kì kèo mè nheo, Thanh Thử kéo chăn ra. Tôn Viêm Viêm cong cong khóe miệng với cô, “Ba mẹ, con có chuyện muốn nói với Thanh Thử, hai người đi làm thủ tục xuất viện đi.”
Mẹ Tôn gật đầu một cái, “Lão Tôn, chúng ta ra ngoài đi.”
“Cảm ơn cậu.” Tôn Viêm Viêm nặng nề nói.
Thanh Thử ngồi một bên cầm một quả chuối tiêu, bóc chầm chậm.
“Tối qua tớ thật là hồ đồ.” Giọng Viêm Viêm khàn khàn.
Thanh Thử đưa quả chuối tiêu cho cô ấy, “Ăn chuối tiêu đi, nuốt trôi uất ức, sau này đừng hồ đồ như vậy nữa là được.”
Viêm Viêm bật cười, “Thanh Thử, cậu là ánh mặt trời của cuộc đời tớ.”
Thanh Thử giật giật khóe miệng, “Chua phát khiếp!”
“Ờ đúng rồi, ân nhân cứu mạng tớ đâu rồi? Tớ muốn gặp mặt cảm ơn anh ấy, anh ấy chính là cha mẹ tái sinh của tớ.” Viêm Viêm dài giọng, “Tối qua nếu không có anh ấy nhanh tay nhanh mắt thì tớ đã đi đời nhà ma rồi.”
Thấy cô ấy có thể nói ra những lời như vậy, Thanh Thử cũng thở phào nhẹ nhõm. “Anh ấy là hàng xóm mới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-nguoi-khong-biet/34905/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.