Thiệu Dương là người tốt, nếu dùng phép cường điệu, thì hắn chính là một người tốt hiếm thấy.
Ôn Cẩn và Thiệu Dương đều là kẻ thông minh hiếm thấy, bọn họ bắt đầu rất bình thản, kết thúc lại vội vàng.
Những năm tháng tuổi trẻ điên cuồng xốc nổi nhất, Ôn Cẩn chưa tiếp nhận vị trí gia chủ, Thiệu Dương chưa đi làm cảnh sát, cả hai là những thiếu niên không có ràng buộc gì, nói thẳng ra là cứ thoải mái làm những gì mình thích, sau đó lại vướng vào yêu hận tình thù mà vẽ lên chuyện tình bi ai giữa hai giới hắc bạch ở thành phố A, tiếc là bọn họ lại không như vậy.
Bọn họ sống quá lý trí, vì vậy cả hai đều không hẹn mà cùng đưa ra quyết định chia tay một cách dứt khoát, không một dấu hiệu tình cảm, không có nỗi đau tiếc nuối, cũng không một lời chia tay long trọng.
Một kết thúc thật vô vị, tự chọn cho nhau một con đường tốt nhất, Ôn Cẩn ở lại thành phố A làm Từ Vân Thăng, Thiệu Dương tạm theo lệnh điều chuyển công tác đi xa, đến một thành phố khác thực hiện khát vọng của bản thân.
Cuộc đối đầu ăn miếng trả miếng đáng lẽ phải nảy sinh nay lại bị cắt làm đôi, xét theo nghĩa rộng thì họ vẫn đứng trên lập trường đối lập nhau, nhưng ít nhất cả hai không phải chiến đấu đến cảnh một mất một còn.
Ôn Cẩn là một người thẳng tính, mọi chuyện ổn thỏa, anh cũng không ghi hận Thiệu Dương, anh thậm chí còn ra tay thầm trải đường cho Thiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-nguoi-dep-va-cho-hoang/3429928/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.