Ngô Trăn Suất bên này gặp nguy hiểm, mà Mạc Dật bên kia, chẳng qua là đi xử lý một chuyện nhỏ, trở về liền phát hiện không thấy Ngô Trăn Suất. Y nháy mắt liền nghĩ đến Mục Ly Hi, lập tức không ngừng chạy tới phía sau núi. … Nhạc Phong chuẩn bị tốt rồi, thản nhiên nói với Mục Ly Hi: “Ngươi canh giữ ở một bên, đừng cho bất luận kẻ nào quấy rầy.” Từ ba năm trước trở lại đây, gã đều rất say mê y thuật. Mà nguyên nhân chính là bởi vì y thuật của gã mà Mạc Dật cùng Mục Ly Hi mới để gã sống. Mục Ly Hi không biết từ đâu moi ra bí kíp thay tim cứu người, liền để cho Nhạc Phong đi nghiên cứu. Mục Ly Hi cuối cùng nhìn “Mục Kỳ” thật lâu, rốt cuộc cũng quyết định, “Bắt đầu đi.” Nói xong, liền đứng dậy lui qua một bên lẳng lặng nhìn. Ngô Trăn Suất: … Này này này, bắt đầu cái gì mà bắt đầu! Các ngươi chỉ giỏi nói thôi hả, có suy nghĩ đến cảm giác của hắn hay không! Ngay lúc Nhạc Phong bưng một âu dược tới gần, một bóng người đột nhiên tiến vào, lập tức một trận kình phong hỗn loạn cùng lửa giận bạo phát nổi lên. Bọn họ còn không thấy rõ là ai, chỉ cảm thấy một đạo phong hàn từ bên người cuốn lên, đã nhanh xuất hiện kề bên Ngô Trăn Suất. Chỉ trong nháy mắt, dây thừng trên người hắn liền bị nội lực bứt đứt, lập tức rơi vào một cái ôm ấm áp hữu lực. Mục Ly Hi bị kình phong đánh lui về phía sau hai bước, chờ đến khi ổn định thân hình, lập tức tiến lên xem xét “Mục Kỳ”. Nhìn thấy hắn vô sự mới thở phào một hơi, lập tức giương mắt nhìn về phía hắc y nam nhân đang ôm lấy Ngô Trăn Suất vào trong ngực. “Mạc Dật! Ngươi đây là muốn làm cái gì?” Đều đến thời khắc tối hậu, Mục Ly Hi không khỏi trong lòng cực hận. Nhạc Phong thu hồi dược cùng đồ vật, lui ra một bên như không phải chuyện của mình, Bạch Phàm cũng từ từ gượng đứng dậy, khóe miệng mang theo vết máu tràn. Mạc Dật kiểm tra Ngô Trăn Suất một lần, xác nhận hắn còn hoàn hảo, rồi mới nâng mâu lạnh lùng nhìn về phía Mục Ly Hi, nói gằn từng chữ: “Ta nhớ là, ta đã nói qua.” Ngô Trăn Suất lúc này cả người lạnh đến bất động, cũng chỉ có thể để Mạc Dật tùy ý ôm vào trong ngực. Mạc Dật nhìn bộ dáng này của hắn, nghĩ đến y lại chỉ cần đến chậm một bước, Ngô Trăn Suất liền… Khiến cho nội tâm của y lo sợ rồi lại không khỏi sắc lạnh, hàn khí khi y nhìn về phía Mục Ly Hi tràn thành áp lực, “Tránh ra!” “Đây là cách duy nhất để A Kỳ tỉnh lại! Bất quá cũng chỉ là một nam nhân rác rưởi, ngươi chẳng lẽ muốn vì hắn mà phản bội Nam giáo?” sắc mặt của Mục Ly Hi biến đổi. Y cũng biết lấy công phu của Mạc Dật, nếu muốn rời khỏi nơi này, bọn họ sẽ ngăn không được, liền chỉ có thể dùng tình cảm để lưu hắn lại. Nơi này là nhà của Mục Kỳ, hắn không tin Mạc Dật lúc trước thích Mục Kỳ như vậy sẽ thật sự vì tên nhóc có khuôn mặt tương tự vài phần này mà liều lĩnh bỏ qua. Mạc Dật nhìn thoáng qua “Mục Kỳ” nằm trên giường băng ba năm, y đích thật đã ở bên cạnh hắn tâm niệm ba năm, chẳng qua, hiện tại, chỉ còn một khối xác chết nằm ở nơi đó mà thôi… Y không trực tiếp trả lời, ngược lại nhíu mi nhìn về phía Ngô Trăn Suất, ánh mắt nhu hòa đi, “Có muốn ở lại không?” Ngô Trăn Suất âm thầm xem thường, cũng sắp bị moi tim, có mất não mới muốn lưu lại! Thấy Ngô Trăn Suất lắc đầu, thần sắc Mạc Dật lại càng nhu hòa, chậm rãi nói: “Ngươi đã không thèm để ý, Nam giáo với ta mà nói, đã không còn chút ý nghĩa nào. Chúng ta cùng đi.” “Ngươi vậy mà thật sự rời bỏ?” Mục Ly Hi nghe vậy cả kinh, nhìn về phía Ngô Trăn Suất, “Ta ngược lại không nhìn ra ngươi lại có mị lực lớn như vậy, có thể làm cho Mạc Dật một lòng chỉ có A Kỳ lại che chở ngươi.” Y nói xong liền âm ngoan nhìn về phía Mạc Dật, trong tay đã âm thầm tụ lực, “Bất quá, hắn hôm nay sẽ phải lưu lại một thứ!” Mục Ly Hi lúc này cũng vạn bất đắc dĩ, đã đến thời điểm này, một bước cuối cùng không thể thất bại trong gang tấc. Y lại chỉ nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Mạc Dật, thâm thúy mâu quang ám trầm tựa như hồ băng đêm đông. Không khí trong nháy mắt giương cung bạt kiếm, cực kì căng thẳng, giống như trong nháy mắt sẽ chiến đấu đến mức một mất một còn. Vừa lúc đó, gian ngoài đột nhiên có người vội vàng báo lại, “Giáo chủ, minh chủ võ lâm Trầm Chi Hiên mang theo võ lâm nhân sĩ tấn công! Đã qua trận địa trong rừng!” Tin tức này giống như một tiếng sấm, nháy mắt làm lòng Mục Ly Hi quýnh lên, “Bọn chúng làm sao vượt qua cơ quan mật dễ dàng như vậy?” Nói xong lại như nhớ ra cái gì đó, ánh mắt như mũi tên nhìn về phía Ngô Trăn Suất lúc này trầm mặc không nói lời nào. “Là ngươi! … Trách không được lúc trước ta thăm dò ngươi, thậm chí Trầm Chi Hiên còn làm khó dễ mà ngươi gần đây không kiêng nể gì chạy loạn trong giáo, lại còn có người nào đó, nếu muốn biết địa hình trong giáo thật sự là rõ như lòng bàn tay.” Y càng nói càng khẳng định, ngữ khí cũng không khỏi giễu cợt, “Mạc Dật, ngươi còn muốn che chở hắn?” Ngô Trăn Suất lúc này cúi thấp đầu xuống, thấy không rõ biểu tình. Hắn vừa không phản bác cũng không biện giải, chỉ nắm chặt hai nắm tay. Bất quá, thần sắc của Mạc Dật không có chút nào biến hóa, vẫn lạnh lùng nói với Mục Ly Hi: “Ngươi bây giờ nên suy nghĩ cách đối phó với bọn chúng thì hơn, chuyện trong Nam giáo, đã không còn liên quan đến ta.” Y nói xong, vươn tay ôm lấy Ngô Trăn Suất, “Chúng ta đi thôi.” Ngô Trăn Suất tựa hồ cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía y, đã thấy đáy mắt băng hàn của Mạc Dật như toả nắng, nhiệt độ của y cơ hồ làm hắn trầm luân. Mục Ly Hi căn bản không cản được Mạc Dật, nếu thật sự liều mạng cá chết lưới rách, chỉ sẽ trao tiện nghi cho Trầm Chi Hiên. Y lúc này giận đến cực điểm, đến bả vai cũng run rẩy, lại không có cách, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn Mạc Dật mang Ngô Trăn Suất đi. Y rũ mi đứng bên giường băng, vươn tay vuốt ve hai má “Mục Kỳ”. Một lát sau mới dứt khoát xoay người, nhếch khoé môi âm ngoan: “Bạch Phàm, mang A Kỳ đi trước. Ta sẽ gặp lại bạn tốt nhiều năm chưa thấy qua, Trầm Chi Hiên.” Mạc Dật thuận tay dắt theo một con ngựa, một đường chạy vội khỏi Nam giáo. Lúc này, hai người cùng cưỡi một con ngựa, lảo đảo du đãng trong rừng cây. Ngô Trăn Suất nãy giờ không nói gì, Mạc Dật cũng liền trầm mặc theo, không khí có chút an tĩnh xấu hổ. Một hồi lâu sau, Ngô Trăn Suất mới mở miệng trước đánh vỡ trầm mặc, “Này, ngươi chỉ có như vậy mà mang theo ta chạy?” Mạc Dật không hiểu nhìn y. Ngô Trăn Suất quay đầu, “Lúc ngươi bỏ đi, có đem bạc theo không?” Mạc Dật: “…” Nhìn bộ dáng này của y, Ngô Trăn Suất cũng hiểu được, hắn thở dài nói: “… Ta đói bụng.” Mạc Dật lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, lập tức có chút áy náy vì để cho đối phương đói. Bất quá y nhìn quanh, lập tức thuận tay bứt hai phiến lá, bắn ra ngoài. “Ào ào” hai tiếng, trước ngựa bọn họ liền rơi xuống hai con chim. Ngô Trăn Suất: … … Mạc Dật ngồi ở một bên nướng thịt, Ngô Trăn Suất bên này chỉ việc gặm, tuy rằng không có gia vị, nhưng đối với người đói bụng mà nói, hương vị cũng không tệ lắm. Ngô Trăn Suất ăn thật no, rồi mới nhớ tới còn có chuyện chưa làm. Hắn liếc người đang yên lặng nướng thịt một cái, đột nhiên chần chờ lên tiếng: “Này, ngươi… Cũng không muốn hỏi ta sao?” Mạc Dật ngừng tay nhìn hắn, con ngươi đen láy tràn đầy chân thành, “Ngươi muốn nói, ta sẽ nghe.” Ngô Trăn Suất ngẩn ra, thật lâu sau mới rũ mắt chậm rãi nói: “Ta vốn là thế gia thiếu gia, chẳng qua xảy ra chuyện, cha mẹ đều qua đời. Trong nhà có chuyện, là Thẩm đại ca đã cứu ta Thẩm đại ca đối với ta thực tốt, nhìn hắn phiền não vì ma giáo như vậy, cho nên ta đáp ứng giúp hắn đi đối phó các ngươi…” Hắn nói xong dừng một chút, mới suy sụp nói: “Giáo chủ kia, kỳ thật không có nói sai, ta lừa ngươi. Ta…” Hắn còn muốn nói điều gì, rồi lại giương mắt trộm nhìn y, “Ngươi vì sao không giận ta?” Mạc Dật nhận thấy được động tác của hắn, nhất thời cảm thấy buồn cười. Nghĩ đến hắn lần trước thấp thỏm bất an khi nói, cùng với những việc hắn làm tại Nam giáo, vừa thấy là biết có vấn đề, nếu không phải y che chở, chỉ sợ sớm đã vào địa lao của Nam giáo. Này hết thảy, còn có y hỗ trợ, y lại như thế nào sẽ tức giận? Chỉ cần là hắn muốn làm, y đều sẽ không hỏi lý do mà giúp hắn, cho dù đó là tính mạng của y. Bất quá, Trầm Chi Hiên… Hắn nhớ kỹ. “Ta nói rồi, sẽ không giận ngươi. Chỉ cần là ngươi muốn làm, ta đều sẽ giúp ngươi.” Mạc Dật nói thế làm cho Ngô Trăn Suất trợn tròn hai mắt, lập tức mơ hồ nghe được hắn thấp thấp nói thầm, “Ngươi cái người này, sẽ bị hại mất…” Mạc Dật ngẩn ra, lời như thế, cũng chỉ có hắn mới có thể nói với y trong mắt những người khác, y chính là đại ma đầu giết người vô số. Mạc Dật trong lúc nhất thời nóng lòng thốt ra: “Theo ta cùng một chỗ đi, ta muốn chiếu cố ngươi cả đời.” Ngô Trăn Suất đầu tiên là cả kinh, lập tức như nhớ tới gì đó, sắc mặt cứng đờ, quay đầu nói: “… Ta không phải là hắn.” Mạc Dật thật sự là bất đắc dĩ, y không biết làm sao để hắn tin, y từ đầu tới cuối chỉ thích một người. “Ta cho tới bây giờ chưa có lúc nào xem ngươi là thế thân.” Bởi vì ngươi chính là hắn. Ánh mắt băng hàn của Mạc Dật lúc này tràn đầy thâm tình, thâm thúy mâu quang như là nước hồ thu ôn nhu không chút gợn sóng, y gằn từng chữ một: “Về sau, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi bị lạnh, bị đói… Vô luận gặp chuyện gì, đều có ta ở đây.” Lời y nói không nhiều lắm, cũng không tính là hứa hẹn dễ nghe, nhưng rất chân thành tha thiết. Ngô Trăn Suất hiếm khi trầm mặc một khắc. Mạc Dật đối với hắn tốt, hắn không phải mù, đương nhiên sẽ thấy. Hắn đột nhiên mở miệng, “Ngươi sẽ nấu cơm sao?” “Ta sẽ học.” Mạc Dật thần sắc cứng đờ, rồi lại lập tức lên tiếng nói. Ngô Trăn Suất lặng im một khắc, tâm Mạc Dật cũng càng lúc càng trầm theo. Ngay lúc tâm của y sắp chìm vào đáy cốc, lại nghe thấy một chữ không to không nhỏ vang lên. “… Được.” Hắn trước kia chỉ muốn cua một em gái dịu dàng, không cần thật xinh đẹp, người sẽ nấu cơm cho hắn, sau đó bọn họ sẽ có một gia đình ấm áp. Mạc Dật khống chế không được, duỗi cánh tay ôm lấy đối phương, chỉ cảm thấy một trận mừng như điên dâng lên, trái tim nháy mắt bay lên không trung. Y thậm chí không thể tin được, chỉ có ôm chặt lấy người trong ngực, xác nhận độ ấm mới có thể tin tưởng trước mắt là hiện thực. “Ui!” Bị kẹp đau, Ngô Trăn Suất bất mãn kêu thành tiếng, Mạc Dật lập tức hiểu chuyện mà buông tay ra, con ngươi đen nhánh lại bình tĩnh nhìn hắn, không di động nửa phần. Bốn mắt nhìn nhau, có một tia điện lưu khó hiểu chợt lóe qua. Mạc Dật không khống chế được mà tới gần, thấy đối phương không có cự tuyệt, trong lúc nhất thời nội tâm vui sướng, sau đó run rẩy hôn lên môi Ngô Trăn Suất thật cẩn thận. Người này đây, là người trước kia y ôm tâm niệm lại chẳng dám khinh nhờn người cả đời y trân trọng, là của y. … “Chúng ta trước đi Giang Nam, đi xem nơi đó tiểu kiều nước chảy, khói bếp nhân gia…” ” Được.” “Sau đó đi thảo nguyên, nhìn ngựa chạy dê chăn, ăn thịt dê nướng, uống rượu sữa ngựa…” ” Được.” “Còn phải đi đại mạc, nhìn xem đầy trời cát vàng, mặt trời lặn sau cồn cát bốc lửa chân trời…” “Được.” … Khuôn mặt lạnh lùng của Mạc Dật vẫn không có biểu tình gì, bất quá ánh mắt y nhìn Ngô Trăn Suất lại càng thêm nhu hòa. Vừa để hắn tùy ý gối lên chân của mình, vừa câu được câu không trả lời vừa cẩn thận dùng áo choàng bao bọc hắn, chậm rãi thêm củi lửa. Ánh lửa làm nổi bật bóng dài của hai người, gắn bó, mật ngọt xua tán trong không khí, ấm áp bắt đầu lan tràn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]