Màn đêm buông xuống, quán bar dần náo nhiệt hơn. Bồi bàn vận áo sơ mi trắng, cổ thắt nơ lụa đen, mỉm cười duyên dáng qua lại như thoi giữa các bàn.
Chỉ có một người, nụ cười hiền hoà trên khuôn mặt vẫn còn mang chút ngây ngô, quả thật không hợp với vẻ phong tình xa hoa của nơi này.
Mục Cận, là một sinh viên đại học, ngày thường cũng không thích nói chuyện, làm người ngoan ngoãn, sống nội tâm, chỉ cần nói chuyện với người xa lạ sẽ lúng túng đến đỏ mặt, bởi vậy nhiều người thích trêu chọc cậu.
Hơn nữa cậu là cô nhi, vì sinh hoạt phí, hiện tại buổi tối đều phải đến làm tạp vụ cho quán bar này.
Người thanh sạch như thế đứng giữa quán bar xô bồ hỗn tạp này tự nhiên sẽ nổi bật, nhất là, bề ngoài cậu thật sự không tồi.
…
“Cả người tôi toàn là rượu, thái độ làm việc của cậu như thế à?” Một người đàn ông trung niên, cơ thể có vẻ như vẫn được chăm sóc kĩ càng nói với Mục Cận.
“Không có, thực xin lỗi, tiên sinh” rượu trên tay đều hất vào tây trang đắt đỏ của đối phương, Mục Cận lập tức kinh hoảng giải thích, tay chân luống muốn giúp hắn lau bớt rượu đi.
“Xin lỗi mà có ích thì còn cần cảnh sát làm gì?” Nam nhân trung niên nắm chắc cánh tay thon trắng trẻo của cậu, kéo dài ngữ điệu: “Nếu không thể đền ngay cho tôi một bộ quần áo mới thì phải đi theo tôi.”
Mục Cận nghe được liền cảm thấy ngạc nhiên, sau đó hiểu được ý tứ của đối phương, không khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-nghiep-phan-dien/1342347/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.