"Tiêu lão gia, Tiêu đại nhân, ngài là quan thanh liêm có tiếng, chúng tôi nghe danh ngài nên mới đến phủ Tây Hàng cầu con đường sống."
Khuôn mặt của Đại nương đã biến về hình dạng ban đầu, nhưng huyết lệ vẫn còn đó.
"Nhưng phu nhân tốt của ngài, dùng mười hai lượng bạc mua nhi tử của ta, lại dùng mười hai lượng bạc mua mạng của ta."
Đại Nương kỳ thực biết những chuyện này không có liên quan đến Tiêu Cảnh Nhân, nhưng nàng......
Hận.
"Ta từ khi sinh ra đã là kẻ mang mệnh khổ, ta nhận, nhưng nhi tử của ta..... hu hu..... Nhi tử của ta không phải...."
Lúc hắn ở trong bụng nàng, là một đứa trẻ ồn ào, nàng đặt cho hắn cái tên Bình An.
Không cầu phú quý, chỉ cầu bình an.
Lúc theo Lão Tam vào trong phủ, nàng thậm chí còn mừng thầm.
Nhi tử của nàng trở thành thiếu gia của quan gia.
Nhưng thiếu gia quan gia.....
Sao có thể sống khổ sở như vậy?
Mặc dù nàng xuất thân cô nhi, lúc nhỏ không ít lần bị người ta ức hiếp, nhưng cũng không khổ sở giống nhi tử của mình.
Bình An của nàng......
Nhưng lại không được bình an.
"Tiêu lão gia, ngài biết không?"
Đại nương đi tới bên cạnh Chư Thải Linh.
Trái tim của Tiêu Cảnh Nhân nhói lên.
Đại nương nhìn ra được vẻ lo lắng của hắn, cũng nhìn ra được nỗi thấp thỏm của Chư Thải Linh.
Mẫu tử tình thâm, thật cảm động lòng người.
Nhưng còn nàng thì sao, nhi tử của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-ma-quy-vuong-khong-biet-thong-linh-su-giet-ta/3721243/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.