"Cố cô nương, nếu bọn ta đem chuyện này tiết lộ ra, có phải sẽ giải được nạn của Tiêu phủ hay không?"
Tạ Lệnh Nghi lại hỏi.
Cố Hựu Sinh ngẩng đầu.
Bà lão bên cạnh không ngừng la hét, quả thực quá ồn ào.
Nàng nhìn Tạ Lệnh Nghi, gật đầu nhẹ.
Tạ Lệnh Nghi quay sang nhìn Tiêu Chi Đạt, người đang một mặt vui mừng.
"Cảm ơn cô nương, bọn ta xin cáo từ trước."
Tạ Lệnh Nghi dẫn đầu đứng dậy, dù sao cũng là phòng của nữ tử, mặc dù là khách điếm, nhưng hai người bọn họ là nam tử cũng không tiện ở lâu.
Sư cấp toàn quyền, cũng là không còn cách nào khác, những chuyện riêng tư không rõ ràng như vậy không nên đàm luận ở bên ngoài.
Hai người rời đi.
Cố Hựu Sinh đóng cửa phòng, đi tới phía trong góc, nhấc chiếc ô đen lên.
"Cố cô nương, hai đứa cháu trai của ta có phải cực kì thông minh hay không? Ai da, tuổi cũng hợp, hay là ngươi cân nhắc một chút?"
Chư Thải Linh giả bộ dùng khuỷu tay đẩy đẩy nàng.
Cố Hựu Sinh duỗi tay ấn nàng về chỗ cũ.
"Yên phận chút."
Chuyện của bà lão này quả thực nhiều, thậm chí còn nổi hứng chèo kéo mai mối.
"Đứa cháu Đại Linh của ta là cử nhân, từ nhỏ đã học tập tốt, tính cách trầm ổn ôn hòa, là đứa dễ sống chung......"
Bão lão lại bắt đầu lảm nhảm những câu chuyện thú vị hồi nhỏ của Tiêu Chi Đạt.
Nàng thậm chí còn biết chuyện Tiêu Chi Đạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-ma-quy-vuong-khong-biet-thong-linh-su-giet-ta/3348527/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.