Vừa dứt lời, Tiêu Cảnh Nhân còn chưa có phản ứng gì, Chương Mộng bên cạnh đã mắng một tiếng.
"Nói càn!"
Sau khi lão phu nhân qua đời, Tiêu Cảnh Nhân để tang giữ đạo hiếu ba năm, vào năm thứ hai, bởi vì lũ lụt mà đặc chuẩn tái nhậm chức.
Phụ thân của Tiêu Cảnh Nhân mất sớm, mẫu thân nuôi dạy trưởng thành, là hiếu tử có tiếng ở phủ Tây Hàng.
Nếu vào lúc bình thường, cô nương không rõ lai lịch như vậy tìm đến cửa, Tiêu Cảnh Nhân căn bản sẽ không gặp, chỉ là.....
Nam tử ngồi đối diện Cố Hựu Sinh sắc mặt khó coi nhất.
Hắn là Tiêu Chi Đạt, con trai Tiêu Cảnh Nhân, được tổ mẫu Chư Thải Linh nuôi dạy từ nhỏ, tổ mẫu qua đời đã sáu năm, lại có người nói chịu sự ủy thác của nàng mà đến, hoang đường!
"Không biết cô nương từ đâu nghe nói đến húy danh của mẫu thân ta, chỉ là lão nhân gia đã qua đời nhiều năm, hy vọng cô nương đừng quấy nhiễu sự thanh tịnh của nàng."
Tiêu Cảnh Nhân thần sắc tự nhiên, ngữ khí cũng rất bình tĩnh.
"Không ở đâu nghe nói, Chư Thải Linh ủy thác nên ta mới đến."
Ngữ khí của Cố Hựu sinh càng bình tĩnh hơn, trong đôi mắt đen vô hồn không mang theo bất cứ tình cảm nào, chỉ lẳng lặng nhìn Tiêu Cảnh Nhân.
Lại giọt nước nữa rơi xuống từ chiếc dù đen trên đầu nàng, lay động vệt nước trước đó, hóa thành một mảnh.
Thần sắc của Tiêu Cảnh Nhân cuối cùng có chút biến hóa, đáy mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-ma-quy-vuong-khong-biet-thong-linh-su-giet-ta/3348523/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.