Lôi Lợi chớp chớp mắt.
"Anh?"
"Tức là anh có quan hệ huyết thống."
Lôi Lợi lắc đầu.
"Không có."
"Cậu nghĩ kỹ lại coi."
"Cái này cần nghĩ gì nữa, có anh hay không em còn không rõ hay sao, em là hậu duệ duy nhất trong thế hệ này của cả gia tộc."
Kiều Dĩ Sa buông cậu ta ra, Lôi Lợi ngồi phịch xuống ghế xô pha, rồi than: "Haizzz...... thế hệ này trong nhà em thảm thiệt, thật ra vốn em có thể là có một người anh, nhưng bị chết yểu."
Thầy Cả đứng gần bên nghĩ ra gì đó, rờ rờ cằm, trầm ngâm: "Chuyện nhà cậu năm đó chúng tôi có nghe qua."
Hai vị tế ti còn lại cũng nặng nề gật đầu.
Kiều Dĩ Sa: "Chuyện gì?"
Lôi Lợi ngồi thẳng người: "Để em kể đi vậy, là chuyện gia đình người bác của em......."
Lôi Lợi giới thiệu, bản thân cậu ta đến từ một gia đình mẫu hệ, bác của cậu ta—cũng chính là người chị sinh đôi của mẹ cậu ta—từng mang thai một người con. Nhưng sau khi có thai rồi, không hiểu sao bà ấy sinh bệnh, thể chất ngày một yếu đi. Thai kỳ của người sói khá ngắn, đại khái là quãng 6 tháng, đáng tiếc đến tháng thứ tư, bà ấy đã qua đời vì bệnh.
"Bác trai của em không chịu được cái chết của vợ mình, ông ấy chôn bác gái ở khu rừng trên núi mà hai người gặp nhau lần đầu tiên, sau đó rời khỏi bộ lạc, ẩn cư. Em chưa từng gặp bác trai, bác gái cũng không để lại di ảnh, tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-khuya/1940100/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.