Kiều Dĩ Sa nhất định muốn giả ngu cho đến cùng.
Mạc Lan nói: "Ta tin cô đã thấy qua hết những dấu hiệu này, từ sau khi ngài ấy trưởng thành, mỗi một lần cảm xúc dao động mạnh, đều sẽ tiến thêm một bước theo chiều hướng thức tỉnh. " Ông ta hơi nghiêng đầu nhớ lại, "Nhưng đợi ngài ấy tự động thức tỉnh thì vẫn quá chậm........Lần trước ta gặp ngài ấy, Đồ An đã 30 tuổi nhưng vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh."
Kiều Dĩ Sa không có chút phản ứng nào với ông ta, Mạc Lan vẫn như một giảng viên trên đại học, trước mặt những sinh viên gà gật ngủ vẫn say sưa giảng bài.
"Khi ấy Đồ An sống trong một ngôi làng nhỏ hẻo lánh ở Pháp, thu nuôi một đứa trẻ yếu ớt, họ sống nương tựa vào nhau. Sau đó Chiến Tranh Tôn Giáo Pháp bùng nổ, đứa trẻ ấy không may thiệt mạng giữa loạn lạc, tâm lý của Đồ An chịu một đòn nặng, vì thế mà thức tỉnh."
Mí mắt của Kiều Dĩ Sa giựt một cái, trong lòng nảy sinh một linh tính chẳng lành. Đừng nói nha, đừng nói là lão này muốn.......
Mạc Lan như hiểu được suy nghĩ của cô, ánh mắt dịu dàng, giọng điệu hiền hoà. "Yên tâm, ta sẽ không làm tổn thương đến cô, tộc của ta đúng là cần Đồ An thức tỉnh, nhưng ta hy vọng dùng cách thức hòa bình. Cô là một trong số người ít ỏi có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của ngài ấy, ta hy vọng cô có thể giúp ta."
"........Vì sao các người muốn cậu ấy thức tỉnh?"
"Tộc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-khuya/1940097/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.