Kiều Dĩ Sa muốn ngâm thơ.
Nào là Xưa nay hỏi có ai không chết? Hãy để lòng son chiếu sử xanh;
Ta tự vung đao cười sinh tử, thây xác ở-đi vẫn anh hùng;
Chết thành quỷ hiên ngang lẫm liệt, sống làm người hào kiệt vẻ vang;
Mười năm sống chết........
Mồ tổ cả làng chúng nó.
Ruột gan phèo phổi của cô sôi lên, chỉ muốn làm cho cả tộc ma cà rồng lứa này tuyệt chủng.
Hồng Diêm Đức: "Giải thích một chút được không?"
Ông dội cho một bồn nước lạnh xong, mặt Kiều Dĩ Sa xám ngoét, rũ đầu đứng yên. Hồng Hựu Sâm bưng trà lặng lẽ đứng cùng cô.
"Hai đứa giỏi nhỉ."
Kiều Dĩ Sa vắt cạn óc tìm cách để thoát tội, nhưng tiếc thay sự việc phát sinh quá đột ngột, hoàn toàn không biết đường nào để mò.
"Không phải bọn con." Lúc này đây, vua sói bên cạnh cất tiếng, Kiều Dĩ Sa lập tức cảm thấy hình tượng của cậu thoắt trở nên vĩ đại. Hồng Hựu Sâm bình tĩnh giải thích: "Người khác làm."
Kiều Dĩ Sa gật đầu theo.
Hồng Hựu Sâm: "Ai kêu người khác làm?"
Hồng Hựu Sâm chỉ chỉ người bên cạnh theo phản xạ.
Kiều Dĩ Sa trợn mắt. Ý gì đây, bây giờ đến phút gian nguy mạng ai nấy lo phải không?
Ngay khi cô đang cố gắng nghĩ cách để cãi, Hồng Diêm Đức cũng đứng dậy. Câu nói nghẹn ngang họng cô.
"Cha đã dạy con thế nào?" Trên mặt ông không có vẻ gì đang đùa, ông nghiêm nghị nhìn Hồng Hựu Sâm. "Làm người cơ bản nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-khuya/1940068/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.