Triền miên qua đi chính là biệt ly đến gần. Diệp Tuấn nằm trong lồng ngực Vưu Diệc Thanh, có một ít không nỡ hiếm thấy. Chỉ có không gặp một tháng mà thôi, mình mà cũng trở nên đa sầu đa cảm như vậy. Diệp Tuấn thầm cười nhạo chính mình, hơi co rút vào lồng ngực Vưu Diệc Thanh, nhắm mắt lại, ngủ tiếp đi, bỏ qua cảm giác ấy.
Có điều, tâm tình của tên cùng giường còn không bình tĩnh như vậy. Lòng Vưu Diệc Thanh có thể nói là ngổn ngang trăm mối cảm xúc, không nỡ, thấp thỏm, khổ sở, bàng hoàng, hoảng sợ. Người này có thể một đi không trở lại không? Hành lý của em ấy ở trong phòng mình vốn cũng không nhiều, đa số là do mình mua cho em ấy, muốn đi thì không nói hai lời là có thể tiêu sái rời đi. Mình vẫn không giữ được người này sao? Con ngươi Vưu Diệc Thanh u ám, trong lòng một mảnh âm u. Bên nhau những ngày qua, không có phút giây nào mà không phải là phút giây hạnh phúc, nhưng thời gian cũng không thể dừng mãi tại đây.
Muốn hỏi em, tại sao còn không chịu chuyển hành lý tới. Phải chăng nơi này chỉ được xem như trạm dừng chân nho nhỏ trong cuộc sống của em; Muốn hỏi em, có phải còn đang giận mình lúc trước tự động bắt ép em cưới mình không. Người người đều nói đây là chuyện hoang đường. Đi trên đường đều có người chỉ chỉ chỏ chỏ, chế nhạo. Bừng tỉnh nhìn lại, Vưu Diệc Thanh mới phát hiện thứ mình cố gắng giành lấy cuối cùng vẫn là hư vô. Một bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-hoang-duong/19761/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.