Dù Diệp Tuấn thần kinh thô như thế nào đi nữa cũng cảm thấy gần đây Vưu Diệc Thanh khác thường. Cậu nhíu mày nhìn người ăn cơm có chút mất tập trung bên cạnh, nghĩ mãi cũng không ra. Nhưng cậu cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng có thể đối phương gặp vấn đề khó khăn gì trong công việc. Công việc của Vưu Diệc Thanh và cậu không có gì liên quan nhau, có nghĩ cũng không giúp được gì, trái lại có thể chỉ thêm phiền. Nghĩ rồi cậu lắc đầu một cái không tiếp tục để ý nữa.
Ba tháng nữa Diệp Tuấn phải khởi hành đến Âu châu biểu diễn gần một tháng, gần đây chuẩn bị cho chuyến lưu diễn cũng làm cậu bận đến sứt đầu mẻ trán. Vốn định chuyển đồ đạc ở phòng cũ tới, cho thuê nhà đi, nhưng vội vội vàng vàng nên quên bén đi, tạm gác lại.
Trước khi ra nước ngoài, Diệp Nhất Quân hẹn cậu ra ngoài gặp mặt, đại ca luôn rất ít lộ sự vui mừng ra ngoài mặt như gặp việc gì vui mà mặt mày đầy ý cười, làm Diệp Tuấn có một loại ảo giác Diệp Nhất Quân rất mong cậu ra nước ngoài.
Có điều Diệp Tuấn cũng không nghĩ nhiều, trừ hồi tết gặp Diệp Nhất Quân một chút thì hai anh em rất ít khi gặp mặt, Diệp Tuấn cũng rất ít về nhà họ Diệp nữa. Đối với cái nhà kia, xưa nay cậu dường như luôn không cảm giác gia đình.
Diệp Nhất Quân bưng cốc cà phê húp một ngụm, hỏi: “Tiểu Tuấn lần này phải ra nước ngoài?”
Diệp Tuấn đặt hai tay trên bàn, mười ngón đan nhau, nhìn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-hoang-duong/19760/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.