Hôm sau khi Diệp Tuấn mở to đôi mắt mông lung buồn ngủ tỉnh lại, thì Vưu Diệc Thanh đang bưng điểm tâm với tư thế có chút khó khăn đi tới. Diệp Tuấn chợt không biết nói gì, người này tối qua làm kịch liệt như vậy cũng không đau sao? Sao còn hăng hái đi làm bữa sáng. Nhớ tới chuyện đêm qua, mặt Diệp Tuấn lại ửng đỏ lên, nắm chăn trùm lên đầu giả chết.
Diệp Tuấn – lão xử nam đêm qua lần đầu nếm thử mùi vị tình dục có chút không kìm được chính mình, hơn nữa Vưu Diệc Thanh lại nhiệt tình như lửa, mà Diệp Tuấn cũng thoáng có tình cảm với Vưu Diệc Thanh. Thế là, hai người dây dưa đến khuya. Diệp Tuấn nghĩ đến đó, trên mặt như nước sông mới đun sôi, trong ngoài đều đỏ bừng, hơn nữa trong lòng vừa ngượng ngùng vừa khó chịu cũng làm cậu không biết lúc này nên nói gì với Vưu Diệc Thanh. Chẳng lẽ hỏi cái mông anh có đau không? Hay hỏi ăn, nghỉ ngơi rồi tốt hơn chút nào chưa? Diệp Tuấn nằm trong chăn do dự không biết chọn cái nào.
Vưu Diệc Thanh thì lại đi tới, ngồi bên mép giường, xóc chăn móc Diệp Tuấn từ trong chăn ra, chịu đựng cơn đau, ôm cả chăn và Diệp Tuấn đang nằm trong chăn vào lòng, giọng nói mang ý cười nói: “Em có hài lòng với cách anh theo đuổi em không? Không coi em là phụ nữ nha ~”
Diệp Tuấn vẫn luôn nghĩ cách bắt chuyện cùng Vưu Diệc Thanh, do dự đến do dự đi, nín nửa ngày bỗng thốt ra một câu: “Cái mông anh còn đau không?” Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-hoang-duong/19757/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.