Trong lòng Diệp Tuấn đầy hỗn loạn, mâu thuẫn. Cậu cầm bản nhạc lên, giọng nói ngày thường đáng yêu nay bỗng cực kỳ đáng ghét, trong đầu cậu càng hỗn loạn, làm lửa giận trong lòng cậu càng bốc cháy dữ dội. Tiếng kêu gào, gõ cửa ngoài cửa vẫn vang lên không ngừng. Rốt cục, cậu hết chịu nổi nữa, đứng vụt dậy, chạm vào ghế tựa phát ra tiến vang.
Trên mặt cậu mang theo lửa giận, lập tức mở cửa ra. Người ngoài cửa chắc đang dán tai vào cửa nghe trộm âm thanh bên trong, nên khi cửa bị kéo ra đột ngột thì lảo đảo một hồi muốn té ngã.
Diệp Tuấn chưa đợi anh đứng vững thân thể đã bước lên trước, nắm lấy áo anh, đánh cho một trận. Vưu Diệc Thanh bị cậu đánh trúng bụng, bụng cảm thấy đau đớn, đành ngồi xổm một bên, vừa dùng tay che người vừa xin tha: “Tiểu Tuấn, em có chuyện gì từ từ nói, đừng đánh anh mà a ai ai ai ôi! Đau chết mất.”
Diệp Tuấn thấy anh kêu la xin tha quá, tuy thật ra cậu cũng không dùng sức lắm, nhưng đành ngừng tay, khoanh tay trước ngực, một chân đạp trên bã vai Vưu Diệc Thanh, nhìn anh bằng ánh mắt ác liệt, quát: “Còn dám xem tôi như phụ nữ nữa không?” Đời cậu ghét nhất chính là bị người ta xem mình như phụ nữ, từ khi bị thầy giáo bắt diễn vai công chúa Bạch Tuyết, mặc đầm, cái tên công chúa này mãi đến lúc cậu tốt nghiệp tiểu học mới bỏ rơi. Mặc lễ phục trắng cùng Vưu Diệc Thanh đã là cực hạn của cậu, giờ còn phải bị xem là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-hoang-duong/19756/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.