Phần 3/4 
Nguyễn Miên rưng rưng: "Anh Đoàn Duy, anh đừng nói vậy, em thật sự không cố ý..." 
Trông đáng thương đấy nhưng Đoàn Duy vẫn không có tâm tư thương hoa tiếc ngọc. 
"Trùng hợp ghê, tôi cũng không cố ý." Cặp mắt hoa đào của anh hơi giương lên. "Cô biết mà, tôi mắc bệnh ưa sạch sẽ. Còn nữa, đừng có gọi tôi là anh Đoàn Duy, tôi là anh rể cô đấy!" 
Đoàn Duy khó gặm quá, Nguyễn Miên bắt đầu có vẻ tức giận. 
"Đoàn Duy, em bị thương đây này." Nó nhấn mạnh. "Tại anh cả đấy! Anh không có gì muốn nói với em sao?" 
Đoàn Duy cong môi: "Đương nhiên là có. Về sau cô tuyệt đối đừng dây vào người không nên dây." 
Nguyễn Miên không ngờ nó đã xuống nước đến vậy rồi mà thái độ của Đoàn Duy không hề bớt gay gắt. 
Nó lại bắt đầu rơi nước mắt, lần này khóc thật chứ không giả vờ như mấy lần trước nữa. Không biết là tổn thương vì bị người trong lòng hắt hủi hay là vì tức. 
Còn Đoàn Duy, ánh mắt của anh từ đầu đến cuối chỉ tập trung trên người tôi, không cho nó tẹo chú ý nào. 
Cảnh cáo Nguyễn Miên xong, anh nắm tay tôi rời đi. 
Thằng em trai quý hoá của tôi phát rồ gào rú phía sau: "Đoàn Duy, anh là đồ khốn nạn. Không nể mặt chị tôi thì tôi đã cho anh một trận từ lâu rồi." 
Ha, tưởng bở à? 
Đoàn Duy có đai đen Taekwondo đó nha, cỡ gà rù như thằng em tôi thì anh ấy vật phát một. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-gia-tham-dinh-tra-xanh/3496028/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.