6.
Hôm sau, tôi dẫn Đoàn Duy về ra mắt gia đình.
Mẹ tôi ra hẳn cửa đón, cười tít cả mắt nói: "Đoàn Duy đây đúng không? Quả là tuấn tú như lời Miên Miên kể nhỉ."
Em trai tôi đi tới: "Thì ra anh rể tương lai trông như này. Chị Miên Miên, mắt nhìn người của chị không tồi chút nào."
Bà nội cũng gật gù khen: "Thằng bé này trông là biết chu đáo săn sóc, gả đứa cháu nhà mình cưng chiều đi cũng yên tâm."
Nguyễn Miên đỏ mặt, khẽ dậm chân làm nũng: "Thôi mà, mọi người đừng nói nữa."
Mấy câu này khiến tôi khó chịu.
Như kiểu người hôm nay tôi dẫn về không phải bạn trai mình mà là chồng sắp cưới của Nguyễn Miên vậy.
Tôi có một linh cảm không lành.
Từ bé cả nhà đã suốt ngày bắt tôi và chị gái nhường đồ chơi cho Nguyễn Miên rồi, đừng bảo giờ lớn cũng muốn tôi nhường cả người yêu cho nó đấy nhé?
Suy cho cùng, năm đó Nguyễn Miên giật bạn trai của chị tôi mà bọn họ có ai trách móc nó nửa lời đâu.
Tôi vào nhà cùng Đoàn Duy với một bụng ngờ vực.
7.
Vào phòng khách, Đoàn Duy bị bố mẹ tôi, mẹ Nguyễn Miên và bà nội tôi bao vây tra hỏi như kiểu ba cơ quan chức năng cùng thụ lý một vụ án* vậy, chẳng mấy mà đào sạch cả gốc gác gia đình anh.
(*Nguyên gốc tam đường hội thẩm: khi công an, viện kiểm sát và toà án cùng thụ lý một vụ án, thường là án lớn hoặc liên quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-gia-tham-dinh-tra-xanh/3495159/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.