Nói là cho nhau thời gian để tìm hiểu thêm lẫn nhau, nhưng sau khi gặp được Trình Noãn Noãn có khả năng là tác giả, Lê Thanh Tuyền không dám chờ lâu.
Cậu sợ mình sẽ hối hận nếu có bất trắc gì.
"Em thích cả ba, anh Tước, anh Uyên và Nhiên nữa."
Lòng ba người vẫn chộn rộn khó tả, chững chạc như Nghiêm Tước khi nghe lời bày tỏ cũng xúc động không ngừng.
Lê Thanh Tuyền thấp thỏm cúi đầu, cậu không cần ba người phải có câu trả lời ngay. Người ta bắt cá hai tay, cậu lợi hại hơn, một lúc thích ba người.
Bản thân cậu cũng biết một lúc tỏ tình với ba người thì không tốt, mỗi chuyện tranh giành tình cảm cũng khiến ba người cãi nhau.
Sợ nhất nhìn thấy vẻ mặt thất vọng và giận dữ của họ.
Lê Thanh Tuyền từng nghi ngờ ba người đều có khuyết điểm, mà mỗi người đều bù trừ cho nhau thành một chỉnh thể hoàn chỉnh.
Nhưng cũng chỉ là nghi ngờ thôi, ba người vẫn khác nhau, tính cách khác nhau, hình dáng khác nhau.
Chính cung Nghiêm Tước nhìn hai thằng nhóc tranh vợ với mình, dù là nhân bản của hắn đi nữa, hắn cũng sẽ ghen, nhưng có ghen đến độ nào cũng sẽ không nỡ làm Lê Thanh Tuyền buồn. Có lẽ sau khi quen dần, hắn sẽ chấp nhận chia sớt tình cảm cho hai cái tài khoản phụ.
Mặc Nhiên khá tiêu cực, từ tính cách đến hành động, bởi vì trước đây chưa từng thích ai, có ham muốn độc chiếm mạnh mẽ. Nhưng gặp nụ cười của thiếu niên liền như gần đèn thì rạng, gần hoa thì thơm, suy nghĩ của anh đã thay đổi.
Một trong ba người thì chắc cũng chỉ có Lận Uyên là không để ý, nhiều người thích em crush thì càng tốt. Hắn tự nhận mình là người thiếu tinh tế, đôi khi bận rộn với công việc không thể ở bên cạnh cậu, có người cùng khóc cùng cười với cậu hắn cũng yên tâm.
"Bọn anh cũng thích em."
Ba người đều yêu Lê Thanh Tuyền, cách thức thể hiện có thể sẽ khác đi đôi chút, nhưng chung quy sẽ không làm cậu khổ sở.
"Dù cho về sau em chọn một người trong số bọn anh...Không sao cả, chúc phúc cho em" Chúc phúc xong thì đập chậu cướp hoa, không sao cả.
Cậu không khỏi rung động, lại cười rộ lên.
"Em vui lắm...
Tận tai nghe được những lời này, trời có lạnh lòng cậu vẫn ấm.
Không cười đã rất đẹp, cười lên một cái ba chàng trai thẳng mắt ngơ ngác nhìn.
Ẻm cười với mình!
Mấy tên đàn ông như Alpha đến kỳ động dục, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm môi bé trai.
Lận Uyên ủy khuất: "Em tỏ tình chi sớm thế, thành người yêu rồi anh cũng đâu có sơ múi được gì đâu." Tết năm nay hắn thành niên, còn bé crush thì vẫn là trẻ vị thành niên. Nhưng hơn kém nhau có một tuổi, hắn đè bé ra làm này làm nọ vào buổi tối chắc sẽ không bị bắt đâu nhỉ?
Lê Thanh Tuyền vươn móng ra vuốt đầu cún: "Lại đây em cho hôn nè."
Nghiêm Tước và Mặc Nhiên cũng ngo ngoe rục rịch.
Đều là thanh niên trai tráng, trong nhà cũng không có người khác, không khí cũng vừa lúc chín tới, không làm chuyện hư hỏng thì tiếc.
"Hay là chúng ta làm sơ sơ trước khi ăn đi?"
Lê Thanh Tuyền: "..." Làm sơ sơ?
Bốn tiếng sau.
Đến khi cả bốn đến nhà thờ hẹn hò thì đã qua nửa đêm.
Nhưng đêm giáng sinh ưu điểm là đường phố sáng trưng, có thể quẩy tới sáng. Nhược điểm thì người quá đông, dễ dàng bị lạc.
Lê Thanh Tuyền tay mỏi eo đau đùi cũng tê, còn tưởng rằng mùa đông năm nay lại nằm một cục ở nhà trải qua trên giường lần nữa.
Nghiêm Tước, Mặc Nhiên và Lận Uyên đều mặc vào áo khoác mà cậu mua cho mình, thành ra cả bốn mặc đồ đôi. Ba anh chàng trái phải đằng sau hộ tống cậu chu toàn, cẩn trọng dè dặt như đối xử với vợ bầu.
Những công trình kiến trúc bình thường cậu cũng nhìn qua, nhưng khi lên đèn thì rực rỡ hẳn.
"Đẹp quá."
Lê Thanh Tuyền chưa bao giờ đi chơi, dù gần hay xa, chỉ cần nơi đó đông người là cậu lại thấp thỏm không yên.
Được ba anh người yêu trấn an cảm xúc, cậu bắt đầu bước từng bước nhỏ ra khỏi vùng an toàn.
Thế giới này có thể điên rồi, cậu cũng điên theo, nhưng vẫn có nhiều thứ thật đẹp, thật lãng mạn.
"Anh cũng theo đạo đấy."
Nghiêm Tước nhìn cây thông cao to bảy màu ở trước mặt, nháy mắt với Lê Thanh Tuyền.
"Đạo này ạ?"
Cậu đang chụp ảnh, nghe vậy ngừng một chút.
Đạo Thiên Chúa, nghe rất êm tai.
Nghiêm Tước ý cười đầy mặt: "Đạo Phồn, Thực ấy."
*Tín ngưỡng Phồn Thực: Thờ cơ quan sinh dục và thờ hành vi giao phối, ở phía Bắc nước ta.
"... Mô phật.
Hắn khom người, nghiêng đầu, góc nghiêng của khuôn mặt quyến rũ chết người, âm thanh cũng hấp dẫn trêu chọc vành tai: "Em muốn cùng anh giao lưu học thuật chứ?" Mười tám tư thế giường chiếu chẳng hạn.
Mặt Lê Thanh Tuyền đỏ bừng, trừng mắt liếc hắn: "...Anh đứng đắn chút đi, nơi linh thiêng mà nói cái gì vậy!" Mấy chuyện này về nhà nói có lẽ cậu sẽ miễn cưỡng đồng ý. Nói thật, hồi nãy làm sơ sơ đau có mà sướng cũng nhiều.
Nghiêm Tước đè nén tiếng cười: "Anh có nói gì ô uế đâu? Anh rất đứng đắn."
Cậu quay sang hai người còn lại tìm đồng minh: "Anh Uyên, Nhiên, hai người có thấy ảnh...Sao làm cái mặt đó vậy?"
Mặc Nhiên xấu hổ che mặt: "Tôi cũng theo đạo." Làm chuyện đó không chỉ Lê Thanh Tuyền sướng, anh cũng sướng.
"..." Amen.
Lận Uyên đan tay vào nhau, dùng ánh mắt cún con muốn đi ị, ướt dầm dề nhìn: "...Giao lưu học thuật, cho anh một ghế nhé?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]