🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đêm bình an hay đêm đoàn viên Lê Thanh Tuyền đều thích dùng bữa ở nhà cho ấm áp, mặc dù kĩ năng bếp núc của cậu có thể gây hỏa hoạn, báo nhiều hơn chiên xào.

May mà một trong bốn, Mặc Nhiên biết nấu ăn, hơn nữa kĩ năng nấu nướng rất tốt. Cũng phải thôi, ông chủ của cả một chuỗi nhà hàng ba sao, công thức bí truyền nhiều.

Nghiêm Tước và Lận Uyên cũng vào phụ Mặc Nhiên sơ chế. Có là giám đốc hay minh tinh đi nữa, vợ thích ăn ngon, không thể không hạ mình học cách nấu ăn.

Lê Thanh Tuyền không giỏi nấu ăn nhưng cậu thích làm đồ ngọt. Biết khẩu vị của từng người, cậu làm pudding to, mỗi người một cái.

Cậu vừa đánh trứng vừa cảm thán: "Khẩu vị của ba người giống nhau ha. Còn cái gì giống nhau nữa không vậy?" Đều thích xoài.

Ba người nhìn nhau.

Không giống thì làm sao thích cùng một người được.

Mặc Nhiên nhận ra mình thích Lê Thanh Tuyền từ lúc nhìn thấy sự đáng yêu thông qua ánh mắt của cậu. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, một mặt gương phản chiếu nội tâm của con người, ở cậu, anh không thấy được sự dối trá như bản thân, tất nhiên là không hề có sự ngây thơ nào ở đây.

Độc đáo là thứ anh nhận thấy đầu tiên, thứ nhì là nhan sắc đúng hình mẫu lý tưởng của anh, sau đó càng để càng thích hơn. Cách cậu quan tâm không giống Hạ Mẫn Nhi mang theo mục đích, là thật tâm muốn anh tốt hơn trong tương lai.

"Tôi sinh vào tháng 2."

Lận Uyên cũng là, va một lần nhớ một đời. Gặp được Lê Thanh Tuyền thời gian không dài, nhưng ấn tượng mỗi lần gặp đều khắc sâu, tâm đầu ý hợp, hắn có thể xác định, ngoài cậu ra hắn không muốn cưới ai.

"Trùng hợp ghê, tôi cũng vậy"

Cậu liếc nhìn Nghiêm Tước, nuốt ực một cái: "Đừng nói cũng là 29 tháng 2 nha?"

"..." Cũng? Nghiêm Tước cũng sinh vào ngày đó?

Mặc Nhiên và Lận Uyên gật đầu.

Ba người lại nhìn nhau, người thì cau mày đứa thì nhăn mặt kẻ thì suy tư.

Trùng hợp?

"...Gì? Thật đó hả?"



Lê Thanh Tuyền ban đầu là muốn cho ba người hòa hợp với nhau cho nên đề nghị về nhà nấu ăn, để ba người nói chuyện với nhau nhiều hơn, tìm ra sở thích chung càng tốt ở chung.

Càng ngày càng thấy sợ ma nha.

Nhưng, nếu là người mình thích, duyên âm cũng sẽ không hại cậu:

"Vậy năm nay không thể đón sinh nhật cùng ba người rồi."

Phản diện đều có cùng một khuôn mẫu, từ tư duy suy nghĩ cho đến hành động, làm chuyện ác, thích gây hấn với nhân vật chính. Không lạ gì nếu tác giả sử dụng hình tượng vai ác giống nhau.

Mặc Nhiên vớt gà ra đĩa: "Đón sinh nhật cậu là được rồi." Từ lúc sinh ra anh chưa bao giờ ăn sinh nhật, ngày nào cũng như ngày nào, không cảm thấy đặc biệt.

"Đúng rồi, tôi còn chưa biết sinh nhật cậu."

Lê Thanh Tuyền bỏ bánh vào lò hấp: "29 tháng 1" Tính ra cậu lớn hơn Mặc Nhiên một tháng, hôm nào dụ anh kêu cậu là "Anh" mới được.

Mặc Nhiên nhẩm tính, nháy mắt tắt tiếng: "...Ngay mùng một Tết." Đón sinh nhật cùng người ta kiểu gì?

Cậu cũng thấy buồn bực khó xử, mùng một Tết phải đến nhà nội rồi đến nhà ngoại chúc Tết, đi lẫn về cũng hết mất hơn nửa ngày. Giao thừa thì mỗi nhà lại bận cúng kiến, làm gì có thời gian tổ chức.

Nghiêm Tước nhịn không được xoa xoa đầu cậu: "Rồi sẽ có cách" Hắn cũng nên cậu 18 cho nhanh, mấy dịp như sinh nhất nào dễ dàng bỏ qua được.

Lận Uyên dọn chén đũa ra bàn ăn, ôm vào ba cái hộp quà bảy màu chạy ùa vào, mắt sáng lấp lánh: "Tuyền! Cái này là?" Hắn nhìn thấy tên mình có trên một hộp quà.

Lê Thanh Tuyền quét mắt nhìn, ngượng ngùng xoắn xuýt, mềm nhẹ nói: "Quà giáng sinh của mấy anh"

Ba người vui sướng, phân nhau mỗi người một hộp.

Thấy họ thích, cậu cũng vui.

Nghiêm Tước cho tay vào túi quần: "Anh cũng có quà cho em."

Mặc Nhiên lấy một cái hộp vuông nhỏ: "Tôi cũng có."

Lận Uyên đưa cho cậu: "Anh nữa!"



Lê Thanh Tuyền nhìn ba cái hộp nhỏ hình vuông nhan sắc khác nhau nhưng cùng kích cỡ vừa lòng bàn tay, có dự cảm bất hảo.

"Cái này..."

Tặng nhẫn có phải hơi sớm rồi không?

Bảo cho cậu thời gian suy nghĩ mà?

"Quà Noel bình thường, em nhận đi."

".." Là bình thường dữ chưa?

Trong ánh mắt mong chờ của ba người, Lê Thanh Tuyền chùi tay vào vạt áo cho sạch sẽ mới hồi hộp mở quà ra.

Bên trong quả nhiên là một chiếc nhẫn, màu bạc. Hai hộp còn lại cũng là nhẫn, kiểu dáng giống nhau, đơn giản nhưng không hề rẻ tiền.

Không những một mà có đến ba chiếc.

Giống như một lời cầu hôn ngầm, nếu trả lại tức là từ chối.

Tâm tình phức tạp, Lê Thanh Tuyền thu hết cả ba.

Bởi vì cậu không thể từ chối ai.

Nghiêm Tước, Mặc Nhiên và Lận Uyên nghiêm túc đánh giá lẫn nhau. Sở thích, ngày sinh trùng nhau thì cũng thôi đi, ngay cả mua quà tặng người mình thích mà cũng mua cùng kiểu cho được. Chẳng lẽ hai người còn lại là nhân bản của mình?

"Tương lai thì em vẫn chưa thể chắc chắn được điều gì.." Họ có thể đến với nhau được hay không, quan hệ của ba người sẽ kém hay tốt, xã hội này khắc nghiệt thế nào,...

"Nhưng em thích các anh"

Lê Thanh Tuyền e thẹn cười.

Giống nụ hoa anh đào chúm chím trong mùa đông, cành khô ngoài ý muốn mọc ra hoa.

Làm ba vị nào đó hoa mắt chóng mặt, muốn hôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.