Chương trước
Chương sau
Lận Uyên còn cho rằng mình đã hiểu được ẩn ý của cái nháy mắt của Lê Thanh Tuyền, lòng tràn đầy vui sướng tham gia tiết mục cướp dâu.

Đứng trước hào quang vạn trượng khí thế bức người của ba vị trai đẹp, Mặc Ngạo Thiên hoàn toàn bị đá ra chuồng gà. (1)

Hai tay thì bị nắm, eo thì bị ôm, cũng đâu phải chụp poster game thiếu nữ, bộ ba ông trời này không thấy xấu hổ miếng nào à?

Lê Thanh Tuyền chỉ muốn đội chục cái quần lên đầu, biến mất khỏi sân khấu.

Hứa Xuyên và Nhiếp Diên vì thằng bạn đổ mồ hôi, thương mà không giúp gì được, bọn họ không sợ Mặc Nhiên, nhưng cũng sợ Nghiêm Tước.

"Công chúa, nàng hãy chọn đi!"

Lê Thanh Tuyền: "...

Còn thêm lời thoại nữa, oái oăm ghê.

Mặc Nhiên chủ động buông tay, sợ làm cậu đau, nắm lâu lắm, cổ tay đỏ lên rất dễ thấy.

Cứng không được thì mềm, anh nhập diễn ngay, vừa bị thương vừa đáng thương nói: "Tôi là chồng hợp pháp của nàng ấy, chúng tôi thật lòng yêu nhau. Không biết tại sao hai người lại ngăn cản, nhưng ít nhất cũng nên tôn trọng ý kiến của công chúa"

".." Có mùi trà.

Lận Uyên cũng buông tay, diễn bộ thâm tình nhưng không kém phần bá đạo: "Bọn tôi cô nam quả nữ đã từng ở chung một phòng, vì thanh danh của công chúa, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Tôi cho phép nàng ấy yêu tôi."

..." Woa, đạo đức giả. (2)

Mọi người đưa mắt nhìn người từ nãy giờ chưa lên tiếng, chỉ đứng xòe đuôi.

Nghiêm Tước cũng buông tay, trực tiếp tỏ vẻ: "Thấy sắc nổi lòng tham."

"Ta, hắn và hắn, nàng chọn ai?"

Vấn đề này như trái bóng bị đá qua đá lại, người nhận bóng thành Lê Thanh Tuyền.

Không phải đâu, mấy ông thích hơn thua tới vậy à!

Ba nam một nữ, một màn tranh đoạt xuất sắc cho dù là giáo viên cũng tò mò muốn biết kết quả nữ sẽ về với ai.

Hình ảnh quá đẹp, quá máu chó.

Nếu Lê Thanh Tuyền là người ngoài cuộc, chắc cũng sẽ hóng hớt vụ này.

Được ba người đẹp giành giật nếu là Mặc Ngạo Thiên thì chắc sẽ vểnh đuôi tận trời, khoe khoang đắc ý, nhưng với Lê Thanh Tuyền thì hoàn toàn trái ngược.

Ở đây nhiều người như vậy, còn các thầy cô và phụ huynh nữa...

Bình tĩnh, phải bình tĩnh.



Âm thanh trong giọng nói có chút cao, Lê Thanh Tuyền rốt cuộc không bình tĩnh nổi: "Ba người các anh.."

"Có thôi đi chưa?"

Thật là muốn ấn ba người này xuống sàn cọ xát vài chân.

Lê Thanh Tuyền giận rồi?

Giận rồi cũng rất đáng yêu.

Bình thường đơ cái mặt ra đã dễ thương, bây giờ trừng mắt to, không vui bĩu môi kèm theo áp suất thấp siêu cấp khả ái.

Ba vị nào đó nghĩ.

Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Lê Thanh Tuyền cũng tương tự như vậy trong ánh nhìn của Nghiêm Tước, Mặc Nhiên và Lận Uyên.

Nghiêm Tước cười cười, trước khi người nào đó nổi quạu lên đánh người, rời khỏi sân khấu.

Theo đuổi con nhà người ta chủ động dồn dập là chuyện tốt, nhưng ép chặt quá sẽ gây ra hiệu quả ngược lại, làm Lê Thanh Tuyền phản cám.

Mặc Nhiên cũng hiểu đạo lý, thà để Mặc Ngạo Thiên chiếm tiện nghi của Lê Thanh Tuyền còn không bằng để cho Lận Uyên nhìn thuận mắt hơn nhiều. Anh lùi về cánh gà, thuận tay kéo theo Mặc Ngạo Thiên xuống đài.

Một câu nói của Lê Thanh Tuyền có bao nhiêu sức nặng đối với ba người ai cũng thấy rõ, bọn họ vẫn rất để tâm đến cảm nhận cậu. Về sau chắc chắn sẽ bị vợ quản nghiêm cho mà xem.

Người dẫn truyện Nghiêm Trạch lúc này đột nhiên ra tiếng: "Hoàng tử nước láng giềng thắng! Hai người hạnh phúc mãi mãi về sau!" (3)

"Truyện chế đến đây là kết thúc! Cảm ơn các thầy cô và mọi người đã chú ý xem!"

Bốp bốp bốp!

Khán giản vỗ tay rần rần.

Tuy cái kết có hơi ngang một chút, nhưng xuất sắc khỏi bàn.

Mả cha nó cuối cùng cũng kết thúc.

Một vở kịch chưa tới ba mươi phút như một thế kỉ.

Tổn thọ, quá tổn thọ

"Tiếp theo là phần trình diễn của bạn học Liễu Như Yên, với ca khúc đi giữa trời đom đóm.." (3)

Văn nghệ vẫn còn tiếp tục.

Nhưng vở kịch của lớp 10 ĐB1 vẫn khiến người ta chưa đã thèm, nhớ mãi không quên.

Lê Thanh Tuyền tranh thủ thay đồ, tẩy trang, mặc vào đồng phục thoải mái, cảm giác lọt gió không còn nữa, thế giới bỗng nhiên tốt đẹp hơn.



Mệt muốn chít.

Thay đồ xong Lê Thanh Tuyền cũng chưa hứng thú xem văn nghệ, trở về lớp học đọc tiểu thuyết.

Trong lớp không ai, yên tĩnh thích hợp đọc sách.

..."Nếu cậu thật lòng thích tôi, vậy cậu sẽ vì tôi mà hủy hoại cậu ta chứ?" Mặc Niên thình lình nhét con dao nhỏ vào tay Thanh Tiền, âm thanh dụ dỗ đầy mê người, trên môi người đàn ông là nụ cười ôn nhu tình cảm.

Thanh Tiền run rẩy nhận lấy, tươi cười tái nhợt: "Được! Em sẽ chứng minh cho anh thấy em yêu anh đến nhường nào!"

Vì tình yêu, cậu ta có thể hi sinh tự do, biến thành quỷ dữ.

Đó cũng là lần cuối Mặc Niên cùng người đó nói chuyện.

Nhìn ngôi mộ lạnh lẽo, trong mắt Mặc Niên không chút tình ý: "Phế vật, giết người cũng làm không xong"]

Lê Thanh Tuyền càng đọc càng sầu.

Quá khứ của kẻ phản diện cũng đủ đáng thương.

Thảm, quá thảm.

Mà hình như tên của nhân vật có chút quen quen...

"Đang xem gì đó?"

Trong không gian vắng lặng đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện làm

Lê Thanh Tuyền hết hồn, suýt thì thét chói tai.

"...Th-Thầy Ức?"

Trời ơi ông nội, đi đường gì mà không có tiếng bước chân.

"Ừm."

Ức Phong trước sau như một làm người khó đoán, thần thần bí bí.

"Liễu Thanh Ti là thiên kim Nghiêm gia, trò đã biết rồi?"

"Bạn học Âu Dương bị bệnh, trò cũng đoán được nguyên nhân đúng chứ?"

Hỏi hai câu, nhưng ngữ khí là khẳng định.

Lê Thanh Tuyền nuốt một ngụm nước bọt.

"..." Nên nói xạo hay nói dối đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.