Vài ngày nữa.
Giờ nghỉ chiều.
Hôm nay học cả ngày từ sáng đến chiều, bây giờ chỉ còn hai tiết cuối nữa là ngày dài sẽ chấm dứt.
Lê Thanh Tuyền từ miệng Hứa Xuyên nghe được Phó Liệt Dương và hai gã đàn em bị giáo viên chủ nhiệm phê bình giáo dục một đốn bị thả về lớp, xem như xong chuyện.
Dù sao cũng là Phó gia, giáo viên đối với bọn gã mắt nhắm mắt mở, không phải chuyện gì quá đáng thì miễn phạt, miền tội.
Không tìm cậu gây phiền toái thì tốt quá.
Dạo này Hứa Xuyên ba người có vẻ bận rộn chuyện gì, đến giờ ăn cũng chưa thấy bóng dáng. Để Lê Thanh Tuyền đơn độc ăn một mình, nhưng bọn họ đều mang phần cơm của mình cho cậu tất.
Ba phần, thêm một phần của cậu nữa thành bốn phần, heo cũng chưa ăn nhiều như cậu.
Mặc Nhiên mỗi giờ nghỉ sẽ biến mất dạng, không biết chui vào góc nào niệm Phật, Lê Thanh Tuyền canh chuẩn lúc anh muốn đi, ra tiếng mời gọi.
"Bạn cùng bàn, ăn chưa? Chưa ăn thì ăn cùng tôi."
Mặc Nhiên nhướng mày, có chút ngoài ý muốn.
Nhưng anh vẫn mỉm cười từ chối: "Tôi ăn rồi."
Lê Thanh Tuyền mặt vô biểu tình đẩy ba hộp đồ ăn đến, dùng sức tách đôi đũa ra: "Đừng khách sáo, tôi biết cậu đói." Lúc ngồi học chung, bụng của thiếu niên này ùng ục như đang nấu nước ấm ấy, chắc là không có tiền mua cơm đây mà.
Cậu vỗ mặt ghế: "Ngồi."
"Tây, Hàn, Nhật thích kiểu nào?"
Mặc Nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-gi-cung-co-the-xay-ra-trong-tieu-thuyet-/3688130/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.