Có công việc, có bạn bè mới, được yêu thương và quan tâm khiến tôi quên đi chuyện buồn của bản thân mình. Tôi đã dẹp yên cái mối tình khiến tôi trở nên thảm hại lúc trước. Nhớ lúc còn đang lang thang trên web tìm việc, tôi vẫn tự tạo cho mình một thói quen vào facebook cậu ta để xem, rồi tự mình đau lòng. Có những đêm nằm bên cạnh chị gái, mà nước mắt cứ trào ra. Tôi cứ như thế, nhớ cậu ta quay quắt, khóc trong đêm mà không một ai biết, cũng không muốn để ai biết.
Nhưng qua gần nửa năm, từ khi đi làm, tôi không còn cảm giác đau, cũng trở nên mạnh mẽ hơn. Làm việc chung với nhiều người trẻ, có nhiều anh chàng vẫn tán tỉnh và ngỏ lời nhưng tôi mỉm cười từ chối, không vì tôi còn yêu người kia, nhưng vì tôi thật sự mệt mỏi, sợ hãi đến mức không muốn vướng vào sợi dây tình cảm.
Đột nhiên có một ngày tôi bất ngờ nhận được món quà kèm theo một bức thư. Khi mở ra là một chiếc áo khoát màu trắng, lúc ấy đang là mùa đông. Tôi lờ mờ đoán được, chúng xuất phát từ đâu.
Món quà này là cậu ta gửi. Suy đoán của tôi là đúng. Nội dung bức thư như thế này.
"Gửi bé.
Khi bé nhận được món quà này chắc cũng không có gì bất ngờ đúng không? Bé là người thông minh mà.
Trời Nha Trang đang mùa đông, thời tiết rất lạnh lẽo, không biết ở chỗ bé thế nào, món quà này hi vọng bé sẽ ấm áp hơn.
Chúng ta chia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-doi-cua-gia-gia/2625392/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.