Anh vào nhà, lại bày đồ ăn ra cho tôi. Tôi chỉ ngồi im đó, tận hưởng sự phục vụ chu đáo này. Vừa ăn tôi chúng tôi vừa trò chuyện.
"Tối qua anh đợi em lâu không?"
"Cũng không lâu lắm."
"Anh xạo. Em bảo khoảng một giờ về, nhưng cuối cùng hơn hai giờ sáng mới tới mà. Vậy anh phải đợi hơn một tiếng đúng không?"
Anh chỉ cười cười không đáp.
"Tối qua cảm ơn anh nha. Nếu không chắc em về tới nhà cũng vật vã lắm ấy."
"Cảm ơn gì chứ. Chuyện nên làm mà."
Anh nói xong cũng không nhìn tôi. Tôi cũng im lặng không đáp. Tôi biết anh có ý gì, tôi cũng biết lòng mình thế nào. Nhưng tôi lúc ấy, vẫn giữ cho mình một thói quen giấu cảm xúc cho mình, tôi đã bỏ lỡ nó rất nhiều lần tương tự.
Thời gian lại trôi qua, có rất nhiều chuyện xảy ra trong cuộc sống đời thường của chúng tôi. Có vui vẻ, cũng có cãi nhau, giận dỗi giữa những người bạn, nhưng chúng tôi vẫn luôn có nhau, mặc cho khó khăn hay thị phi xung quanh. Sự tin tưởng này, khiến bản thân tôi thấy mình hạnh phúc.
Có một khoảng thời gian, tôi chợt nhận thấy, Tú đã buông bỏ được cảm xúc của cậu. Chắc có lẽ Tú cũng cảm giác được tình cảm tôi dành cho Duy đặc biệt hơn, cho nên, cậu đã lui về sau làm một người bạn bên cạnh tôi rồi. Tôi thầm cảm thấy may mắn, ít ra, chúng tôi vẫn thân thiết sau những thứ tầm thường kia. Còn chàng trai bí ẩn ngày nào, vẫn âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-doi-cua-gia-gia/2625377/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.