Trước đây cứ mỗi lần đến cuối tuần, Dư Điền Điền đều sẽ về nhà thăm cha mẹ một chút, nhưng hiện tại lại vì cái hội thảo nghiên cứu y học chết tiệt kia, đã ba tuần liên tục cô chưa về thăm nhà.
Mẹ Dư than ngắn thở dài trong điện thoại kể lại bi kịch mấy tuần nay cho cô nghe ——
“Hôm nay ba ba con lại nấu cơm khê rồi …”
“Đã một tuần liên tục ba con mua thức ăn bên ngoài lừa mẹ …”
“Ba con lúc thì mua thức ăn bên ngoài lừa mẹ, lúc thì nấu canh mặn muốn chết, bao giờ mẹ mới có thể ăn một bữa cơm đầy đủ dinh dưỡng đây ToT?”
Đây là mẫu hậu cô đang khéo léo biểu đạt một ý chỉ: ‘Con gái à lâu như thế rồi sao còn chưa về thăm nhà! Con mà không về cải thiện thức ăn cho gia đình ta, mẹ con sẽ bị ba con độc chết mất.’
Dư Điền Điền hết cách rồi, tối hôm thứ sáu cô liền xách túi về nhà mình ở phía Đông thành phố.
Vừa đẩy cửa bước vào thì phòng khách không gian tối đen như mực, cô cũng không lo lắng, vừa nhìn vào bàn trà thì thấy còn lại một hộp thức ăn thừa của buổi trưa, cô xoay người đi tới thư phòng.
Gần như chỉ cần có chút thời gian rảnh, ba Dư sẽ đem mình nhốt trong thư phòng vẽ tranh liên tục, trong nước ông cũng được coi là họa sĩ có chút danh tiếng, tranh của ông luôn bán được với giá không tệ.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa nhìn một chút, lão gia nhà cô quả nhiên lại đang vẽ tranh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-do-em-quyet-dinh/67007/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.