Dư Điền Điền không hiểu, chẳng lẽ thật sự Trần Thước lòng dạ hẹp hòi đến mức độ này, bởi vì chán ghét cô, cho nên cũng ghét lây những người xung quanh cười nói trò chuyện với cô như bác sĩ Thiệu?
Nhưng ghét đến mức hoàn toàn không để ý mặt mũi đối phương, thông báo cho lãnh đạo của anh bảo anh không cần tới tham gia hội thảo, chuyện này thật sự chỉ đơn giản là thấy anh ta không thuận mắt sao?
Hay là hai người đã kết thù oán từ bao giờ, chỉ là cô không biết mà thôi?
Chiếc vòng mặt cá mà Thiệu Binh đưa đang được cô móc vào chiếc đèn học trên bàn, bàn học nằm đối diện cửa sổ, gió vừa thổi chú cá gỗ đung đưa qua lại , như đang vui sướng bơi qua bơi lại.
Vì thế cô không nhịn được mà nhớ tới chủ nhân của nó, anh là người luôn nở nụ cười tủm tỉm với cô, tính cách vừa lịch sự lại thân thiện.
Bạn nói xem trên thế giới này sao có thể tồn tại đồng thời cả Thiệu Binh một người tốt tính và Trần Thước một người tính tình tệ hại như vậy?
Nếu như Thiệu Binh thật sự là vì cô nên mới gặp phải chuyện này…
Dư Điền Điền liền ngồi không yên.
Hôm nay là thứ ba,cô bất chấp tất cả tự mình xuống tầng hai ,mặc dù có thể sẽ bị đồng nghiệp nhìn thấy,nhưng cô vẫn dứt khoát kiên quyết tới tìm Trần Thước trong thời gian nghỉ trưa.
Những lời đồn đãi về chuyện cô thầm mến Trần Thước nhưng không có kết quả nên yêu quá hóa hận vẫn ẩn ẩn hiện hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-do-em-quyet-dinh/67006/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.