Dư Điền Điền đã thấy qua rất nhiều mặt trong con người Trần Thước.
Anh có thể bình tĩnh tự nhiên làm CPR [1] cho một bà lão hôn mê giữa đường, lại có thể đứng trước mặt mọi người không kiêng nể gì trách mắng kỹ thuật y tá của cô rất tệ, có thể cùng một chú chó lông vàng thoải mái cãi nhau, cũng có thể vì bệnh nhân qua đời mà tâm trạng suy xụp.
[1] CPR: viết tắt của Cardiopulmonary resuscitation là một kỹ thuật cấp cứu hồi sinh tim phổi cho người bệnh tim.
Nhưng chưa bao giờ cô thấy anh mơ màng bất lực giống như hôm nay.
Anh ôm cô, không cho cô nhìn khuôn mặt anh.
Nhưng Dư Điền Điền lại cảm thấy dường như cô cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt anh thế nào.
Cô từ từ bình tĩnh lại, đưa tay vỗ vỗ lưng anh, “Tôi đây, có tôi ở đây. Không sao đâu.”
Em vẫn ở đây. Sẽ không bỏ anh mà đi
Đã hơn một giờ trưa, tuyết bắt đầu rơi nặng hạt hơn.
Bọn họ ngồi trước bồn hồ bên cạnh vườn hoa, lúc đó cũng chỉ có vài ba chiếc xe đi ngang qua.
Thời tiết rất lạnh, không ai muốn từ từ thả bộ trong khi trời đang mưa như vậy, vì thế chỉ còn hai bọn họ ở đó.
Cả thế giới bỗng như chỉ còn lại hai người đứng trong cơn mưa tuyết mà không biết lạnh là gì.
Dư Điền Điền từ từ ngồi bên cạnh Trần Thước, cô cúi đầu nhìn tuyết trắng đang đọng lại trên mặt đất, thấp giọng nói: “Tôi đang nghe.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-do-em-quyet-dinh/2213830/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.