Dư Điền Điền vùi đầu vào lồng ngực Trần Thước, hai gò má áp vào chiếc áo khoác lông mềm mại tỏa mùi thơm ngào ngạt.
Cô khóc đến mức mặt đỏ bừng nên cọ vào áo anh toàn là nước mắt.
Trần Thước từ từ cúi đầu xuống, sau đó anh chậm chậm dang tay ôm lấy cô.
Anh đang ở rất gần cô, gần đến mức có thể nghe thấy âm thanh nức nở của cô trong lòng mình, có thể ngửi thấy mùi dầu gội đầu nhàn nhạt vương lại trên mái tóc cô.
Chỉ cần gần thêm chút nữa thôi, anh sẽ được như ý nguyện mà hôn lên những sợi tóc sáng bóng mềm mại kia.
Nhưng ngay trong lúc anh đang do dự, cũng chỉ một giây sau đó, người đang áp mặt trong lồng ngực anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
“À ừm, còn Hi Hi cô ấy…”
Động tác anh ngừng lại.
Dư Điền Điền cũng không biết anh đang muốn làm gì, chỉ là hai mắt ngập nước mắt mở to nhìn anh.
Cô hỏi anh Trần Hi thế nào.
Trần Thước ngẩng đầu lên, bối rối kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
“Hi Hi cô…”
Anh vừa mới nói ra một câu, Dư Điền Điền giống như hối hận rồi, cô nhanh chóng cắt lời anh, “Đừng nói nữa, chúng ta không nói chuyện này nữa nhé!”
Hai mắt cô đỏ hồng nhìn anh, hối hận vô cùng.
Tại sao cô có thể hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy?
Căn bản không nên hỏi mới đúng!
Khi Trần Thước vươn tay tới chạm vào lông mi của cô, anh dùng đầu ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-do-em-quyet-dinh/2213828/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.