Trong phòng tối đen như mực, không có chút tia sáng nào, tấm màn che cửa sổ dày cũng che lấp thứ ánh sáng ít ỏi của bầu trời ngoài kia, vì thế cũng không có cái gọi là ánh sao.
Đây là một khung cảnh chẳng chút lãng mạn nào, tâm trạng nặng nề này cũng không hợp để lãng mạn.
Nhưng khi Dư Điền Điền vươn tay ôm chặt lấy Trần Thước, cô cảm giác được anh đang từ từ tựa đầu lên vai cô, giờ khắc này, trong lòng cô cũng sinh ra chút cảm giác lãng mạn mênh mang.
Trần Thước khàn giọng mở miệng hỏi cô: “Em biết hát không, Dư Điền Điền?”
Cô dừng một chút, gật gật đầu nói, “Ừm.”
“Có thể hát bài gì?”
“Ờ hát…” Cô do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng không nói ra tên bài hát, nhưng lại ngâm nga hát thành lời.
Trong căn phòng kín tối tăm, có lẽ giọng hát của cô là ánh sáng duy nhất trong không gian tối tăm chật hẹp này.
“Đêm tối, một mình anh đối mặt với bao ác mộng mà em không tưởng tượng nổi.
Nhưng em biết trời xanh cuối cùng sẽ xuất hiện, mưa bão qua đi để lại một mảnh thảo nguyên.
Nhìn anh mỗi khi im lặng mỗi lúc yên giấc, rồi lại chán nản, nước mắt em chợt rơi.
Nỗi đau của anh em vĩnh viễn không thể cảm nhận, nhưng em biết rằng, trái tim này sẽ luôn đập chung một nhịp với anh.”
…
Đây là bài hát cô thích nhất, cũng không phải cô cố ý chọn bài hát này, nhưng khi hát lên, mới phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-do-em-quyet-dinh/2213814/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.