Điền chủ nhìn đến thừ người, giọng ngâm ấy cứ văng vẳng bên tai. Ông bước chầm chậm đến bên cạnh người con gái. 
Cô gái hất văng mái tóc ra sau lưng, quay mặt lại nhìn điền chủ, cô đứng lên và đưa tay vớ lấy chiếc khăn rằn vội choàng lên cổ. 
- Chào điền chủ! 
Chào cô Nhã Thi, có thể nói với cô vài lời không? 
Nhã Thi không trả lời, chỉ nhẹ bước đi vào nhà, vừa đi vừa kéo khăn lau tóc. 
Điền chủ lặng lẽ đi theo sau...ông chợt nhận ra, gót chân Nhã Thi không hề chạm đất khi di chuyển. Lòng ông thầm nghĩ "một người có dáng đi như Nhã Thi, thường sẽ yểu mạng". 
Điền chủ thở dài! 
- Sao điền chủ lại tìm đến đây? 
Ông ôn tồn lên tiếng "cô Nhã Thi, sao cô lại không từ mà biệt?" 
Nhã Thi kéo ghế ra mời điền chủ ngồi! 
- Chuyện sáng nay, tôi thành thật xin lỗi điền chủ cùng gia đình, vì có việc bận nên tôi phải vội vã trở về. 
Cô Nhã Thi, nói gần nói xa cũng không qua nói thật "tình cảm mà con trai của tôi dành cho cô, chắc hẳn là cô rất rõ...hôm nay tôi đến đây là để xin hỏi cưới cô cho con trai của tôi. Cô có suy nghĩ gì về việc này?" 
Nhã Thi hai tay nắm chặt vạt áo "chuyện này...mong điền chủ thông cảm, tôi không thể đồng ý với ngài". 
Tại sao? 
- Ờm...tôi, tôi là người đã có hôn ước. 
Ra là vậy! 
- Nếu không còn việc gì nữa thì xin mời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-do-dinh-menh/3057871/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.