Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó lại đến ngày sinh nở! 
Hoài An lo lắng đi đi lại lại trước cửa phòng của Nhã Thi... 
Qua mấy canh giờ liền! 
Bà mụ hớt hải chạy ra..."điền...điền chủ, phu nhân sinh rồi!' 
Hoài An nở nụ cười rạng rỡ "con...là con của ta...nó đã được chào đời!" 
'Nhưng...điền chủ, cậu...' 
Nhìn sắc mặt lo âu của bà mụ, Hoài An nhíu mày "đã xảy ra chuyện gì?" 
'Thưa điền chủ, cậu...cậu nhà...' 
"Là con trai sao?" 
Bà mụ gật đầu! 
Hoài An cười tươi "con trai, con của ta là con trai". 
Bà mụ toát mồ hôi hột "điền...điền chủ...cậu nhà không còn thở nữa, cơ thể lạnh như băng rồi!" 
Tim Hoài An chợt thấy nhói đau "bà vừa nói gì?" 
'Điền chủ bớt giận, cậu nhà đã tắt thở từ trước!' 
Hoài An chạy như bay đến bên cạnh Nhã Thi và con trai, thấy Nhã Thi đang trong tình trạng yếu ớt "mặt mày tái nhợt, nằm mà cứ ngỡ như một linh hồn sắp tan biến". 
Hoài An nhìn sang con trai nằm bên cạnh, đứa bé nằm yên bất động nhưng thần thái vẫn sáng ngời, anh đưa tay khẽ chạm vào mặt đứa bé "a...a..." 
"Lạnh...lạnh quá!" 
Hoài An nhìn lại một lần nữa "không đúng, không giống lắm..." 
"Người đâu, nhanh gọi thầy lang" 
…………… 
Qua hai canh giờ thăm khám, thầy lang rầu rĩ rời khỏi phòng Nhã Thi và mang theo tâm trạng nặng nề! 
"Con trai ta thế nào rồi?" 
'Điền chủ! Tôi có vài lời muốn nói với ngài!' 
"Xảy ra chuyện gì?" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-do-dinh-menh/3057851/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.