Hoài An giành lấy con trai từ trong tay Nhã Thi.
Ầm...
Nhã Thi ngã bệt xuống đất sau tiếng đóng cửa, cô ôm ngực khóc thảm thiết "tại sao?"
Dương Ngọc tìm cách mở cửa để vào gặp mặt Nhã Thi nhưng không tài nào mở ra được, ổ khóa của căn phòng nhỏ này được thiết kế vô cùng phức tạp.
Cuối cùng thì Dương Ngọc cũng bỏ cuộc, ngoe nguẩy rời đi, trong lòng thầm chửi rủa.
…………
Suốt cả canh giờ trôi qua, Hoài Thi ngồi phía đối diện nhìn Hoài An nhưng không lên tiếng!
Hoài An nhíu mày "tên nhóc con này, chưa đầy ba tuổi đời mà đã thích chống đối với mình rồi".
Trong lòng vô cùng tức tối, Hoài An ném nghiên mực xuống đất "cạch"
Hoài Thi vẫn thờ ơ với thái độ của cha mình, cậu vẫn ngồi điềm tĩnh, mắt nhìn chằm chằm ra khoảng sân rộng, trời sắp sang canh năm, trăng cũng lặng mất sau những mành liễu.
"Nói cho cha biết, con đang nghĩ gì!"
Hoài Thi lạnh nhạt trả lời "muốn mẹ"
"Không được!"
'Tại sao?'
"Hoài Thi à, cha có thể cho con tất cả mọi thứ, chỉ riêng việc này thì không thể!"
'Con thì không muốn bất cứ thứ gì khác, chỉ cần có mẹ'.
"Đủ rồi...Hoài Thi!"
Hoài Thi không muốn thương lượng với người không chịu nói lý lẽ. Cậu đứng lên quyết định trở về phòng.
"Con định đi đâu?"
Hoài Thi khựng lại, quay đầu nhìn Hoài An rồi tiếp tục đi...
Hoài An nhào đến ôm lấy con trai và bế lên "con định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-do-dinh-menh/3057835/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.