'Mẹ! Mẹ đâu rồi?' 
Hoài Thi tuyệt vọng ngồi bệt xuống gốc cây "Mẹ ơi, mẹ đâu rồi?" 
Một cảm giác bất an len lỏi vào tận xương tuỷ, Hoài Thi gạt đi nước mắt, cậu chạy vội về nhà! 
'Cha...cha đâu rồi? Cha hãy ra đây nói chuyện rõ ràng với con'. 
Hoài An nhíu mày, thằng nhóc đang muốn hỏi tội anh, anh nhẹ nhàng bước xuống bậc thềm, lạnh giọng hỏi "con muốn nói chuyện gì với cha?" 
'Có phải là cha đã làm gì mẹ của con rồi, đúng không?' 
Hoài An thở dài "vậy thì thế nào?" 
'Tại sao cha lại nỡ lòng ra tay với người phụ nữ của mình chứ?' 
"Vì cô ấy đáng bị như vậy!" 
Hoài Thi chết lặng, điều mà cậu lo sợ nhất cuối cùng thì cũng xảy ra. 
Hoài Thi buồn bã, lủi thủi trở về phòng! 
Hoài An đau lòng nhìn theo, anh tự hỏi lòng "mình làm thế đúng hay sai!" 
Từ trong tiếng gió vọng về tai anh tiếng khóc thảm thương của ai đó, càng nghe càng thấy đau đầu. 
Hoài An hét lớn "đừng...đừng khóc nữa, tôi khó chịu lắm!" 
Hai ngày trôi qua kể từ khi xảy ra chuyện, Hoài An rút mình trong phòng, anh không muốn gặp bất kỳ một ai, đầu anh cứ đau như búa bổ. 
/Cậu chủ! 
'Cha ta đâu?' 
/Hai hôm rồi không thấy ông rời khỏi phòng! 
Hoài Thi chạy vội đến phòng Hoài An, vừa đẩy cửa bước vào phòng đã thấy cha mình ngồi bên bàn viết thư pháp. Điều khiến cho cậu phải bất ngờ đó là khi nhìn thấy cha mình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-do-dinh-menh/3057818/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.