Gió núi thổi lùa vào vạt áo, Thẩm Thanh Thương đứng trên đỉnh Ngữ Vân, cả kinh đô Đại Chu được thu vào tầm mắt. Ông ta khẽ nhếch môi, hỏi một cách thờ ơ:
"Con gái của Binh bộ thượng thư, Phí Diêu Anh con thấy thế nào?"
Chân mày nhíu chặt, Thẩm Trọng Cẩn nghi hoặc nhìn ông ta, hắn có dự cảm không lành, trầm giọng hỏi: "Nghĩa phụ... Y người là gì?"
Thẩm Thanh Thương cười hắt ra một hơi, ánh mắt sắt bén như dao nhìn thẩm Trọng Cẩn, mỉa mai nói: "Con thông minh như vậy? Lại có lúc hỏi ta câu hỏi ngớ ngẩn như vậy sao?"
Không khí giữa hai người như đóng băng. Gió núi rít gào, nhưng không át được tiếng tim đập thình thịch của
Thẩm Trọng Cẩn. Bàn tay nắm chặt thành quyền, khớp tay trắng bệch, hắn nhìn chăm chăm Thẩm Thanh Thương... Anh mắt nói lên sự không cam lòng nhưng lại bất lực đến khổ sở.
***
Tuy là giữa trưa nhưng tiết trời thu mát mẻ, Dư Noãn Tâm nhàn nhã ngồi đu đưa xích đu bên hồ sen. Cái xích đu này là do Thẩm Trọng Cẩn đặc biệt sai người làm tặng nàng, biết nàng thích hóng mát ở nơi này, hắn liền cho trồng thêm nhiều giống sen mới để nàng thỏả thích mà ngắm còn xây thêm một đình nghĩ mát cạnh hồ. A Man phía sau, nhẹ nhàng đẩy xích đu cho nàng. Dư Noãn Tâm bất chợt tò mò hỏi:
"Muội và Chu Kỳ thế nào rồi?"
A Man cứng đờ người, cánh tay đang giữ lấy xích đu siết chặt, lắp ba lắp bắp, "Thế nào là thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cua-tieu-quan-chua/3721742/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.