Chương trước
Chương sau
Trong không gian tĩnh lặng của tiền sảnh Ninh vương phủ, Thẩm Trọng Cẩn quét mắt qua hai bóng người đang cúi gầm mặt trước mắt mình. Đôi mắt hắn hằn sâu sự phức tạp, vẻ mặt nghiêm nghị, trầm giọng hỏi:

"Hai người gây náo loạn trên phố... Không quan tâm đến thân phận của mình sao?"

"Tại tẩu ấy làm gãy hoa của đệ trước." Tư Vũ Trọng Nhân vội vàng lên tiếng thanh minh. Cậu làm sao ngờ, ra đường gặp đại một người, lại đụng ngay Dư Noãn Tâm, lại còn ở trong tình huống trớ trêu như vậy.

Dư Noãn Tâm bên cạnh liền nâng đôi mắt tròn xoe, long lanh đầy ấm ức nhìn Thẩm Trọng Cẩn, nghẹn ngào nói:

"Đệ ấy mắng thiếp là người đàn bà đanh đá."

Sắc mặt Thẩm Trọng Cẩn tối sầm lại, ánh mắt sắc bén như dao găm đâm thẳng vào Tư Vũ Trọng Nhân. Cậu khựng người, vẻ mặt hoảng hốt. Chưa bao giờ cậu thấy thất ca tức giận với mình như vậy. "Nước mắt quả thật là vũ khí tối thượng của nữ nhân!" - cậu thầm nghĩ, nuốt nước miếng.

Tư Vũ Trọng Nhân cười hè hè nhìn Thẩm Trọng Cẩn, lúng túng giải thích, "Tại lúc đó đệ không biết tẩu ấy chính là thê tử mà huynh hay nhắc đến."

Cơ mặt Thẩm Trọng Cẩn lúc này mới giãn ra. Hắn thở dài, đứng dậy và tiến về phía hai người đang đối mặt. Giọng hắn dịu đi:

"Được rồi... Cả hai xem như không đánh không quen biết, làm hòà đi."

Thẩm Trọng Cẩn không ngờ, có một ngày người như hắn phải đi làm thuyết khách, hòà giải cho người ta. Một người là đệ đệ mà hắn coi trọng nhất, một người là thê tử hắn vô cùng yêu thương... Nghĩ thôi cũng thấy đau đầu!

"Noãn Noãn... Đây là cửu đệ ta, Tư Vũ Trọng Nhân... Phong hiệu Tĩnh Vương." Thẩm Trọng Cẩn nhẹ nhàng nắm lấy tay Dư Noãn Tâm, ánh mắt dịu dàng. Rồi, quay sang nhìn Tư Vũ Trọng Nhân, nụ cười trên môi hơi ẩn ý, trầm giọng nói:



"Trọng Nhân... Đây là thê tử của ta, Dư Noãn Tâm."

"Cũng là tẩu tẩu của đệ." Câu nói cuối cùng, hắn nhấn mạnh từng chữ, ngữ khí lạnh lùng đến lạ.

Tư Vũ Trọng Nhân liếc mắt nhìn Dư Noãn Tâm, cậu bĩu môi, trên mặt đều hiện rõ ba chữ "không hài lòng"... Tẩu tẩu gì chứ, y như trẻ con mới lớn vậy!

"Trọng Nhân..." Giọng nói của Thẩm Trọng Cẩn như một mũi tên lạnh băng, đâm thẳng vào không khí, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tư Vũ Trọng Nhân. Mỗi chữ hắn thốt ra đều nặng trĩu, chứa đựng một sự cảnh cáo đầy uy lực.

Tư Vũ Trọng Nhân giật mình, lập tức thu lại thái độ của mình, sau một thoáng ngập ngừng, cậu cúi đầu, hậm hực nói:

"Tẩu tẩu.. Hôm nay là đệ không phải phép. Mong tẩu tẩu rộng lòng bỏ qua cho."

Dư Noãn Tâm nheo mắt nhìn Tư Vũ Trọng Nhân, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười mỉa mai. Rõ ràng là tên này chỉ sợ phu quân nàng, một chút thành ý nhận lỗi cũng không có. Dù nàng là người có lỗi trước, nhưng nàng cũng đã xin lỗi, còn hứa sẽ bồi thường, vậy mà cậu vẫn tỏ vẻ oai phong lẫm liệt. Nếu không phải vì cậu quá đáng, còn mắng nàng giữa phố cũng không thành ra một chuyện khó coi như thế này.

Càng nghĩ, Dư Noãn Tâm càng tức giận, nàng chính là muốn làm một bà tẩu tẩu không có lòng khoan dung, độ lượng.. Không muốn chấp nhận lời xin lỗi hình thức này!

Không thèm để ý đến Tư Vũ Trọng Nhân nữa, Dư Noãn Tâm quay sang nhìn Thẩm Trọng Cẩn, ôm lấy cánh tay hắn, nũng nịu nói:

"Phu quân... Thiếp dặn nhà bếp chuẩn bị rất nhiều món ngon... Chúng ta đi dùng cơm đi."

Thẩm Trọng Cẩn chỉ biết cười khổ, ngoan ngoãn để Dư Noãn Tâm kéo đi. Là nàng chịu uất ức, nàng muốn thế nào thì thế ấy, hắn đều chiều hết... Không muốn tha thứ, thì không tha thứ nữa!

Một lúc lâu trôi qua. Nhìn đôi phu thê, "phu xướng phụ tùy" kia rời đi, Tư Vũ Trọng Nhân vẫn đứng như trời trồng trong tiền sảnh, chưa thể hồi thần lại. Cậu không ngờ có một ngày mình lại bị đối xử lạnh nhạt đến vậy. Không những không được chấp nhận lời xin lồi, mà còn bị phớt lờ như một kẻ vô hình... Đúng là hồng nhan họa thủy mà!



- Tư Vũ Trọng Nhân vừa nghĩ vừa ôm một bụng tức tối rời khỏi Ninh Vương phủ.

***

Một ngày yên tĩnh, Dư Noãn Tâm đang nằm hóng mát bên hồ sen, nhìn những tia nắng dịu nhẹ phủ lên mặt hồ, tâm trạng trong lòng cũng khoang khoái.

Dư Noãn Tâm còn đang tận hưởng khoảnh khắc yên bình thì bị tiếng gọi của A Man cắt ngang: "Tiểu thư... Người nghe gì chưa, nghe gì chưa?"

Dư Noãn Tâm bị làm cho giật mình, nàng ngồi bật dậy nhìn A Man. Không biết ngóng được chuyện gì mà lại hớn ha hớn hở như vậy, nàng cười khổ hỏi: "Chuyện gì?"

A Man nhìn nàng cười toe toét, hai tay đưa lên cao làm thành hình ngọn lửa đang bốc cháy, ánh mắt sáng rỡ, hả hê nói: "Kho muối mà Tĩnh Vương quản lý bị cháy rồi..."

Dư Noãn Tâm tròn mắt kinh ngạc, miệng há hốc. Kho muối cháy à? Vậy thiệt hại sẽ không ít! Chuyện này nếu truy cứu trách nhiệm, Tư Vũ Trọng Nhân chắc chắn sẽ bị mắng té tát. Nghĩ đến cảnh cậu bị phạt, nàng không khỏi bật cười ha hả. Đúng là ông trời cũng cảm thấy Tư Vũ Trọng Nhân đáng ghét mà trừng phạt cậu giúp nàng.

***

"Thất ca, kho muối đột nhiên bốc cháy... Đệ còn bị phạt bổng lộc 3 tháng... Huynh nói xem chuyện này là ai làm?"

Tư Vũ Trọng Nhân ngồi trong thư phòng Thẩm Trọng Cẩn, cậu vò đầu bức tai, khổ sở hỏi hắn... Cậu mà biết người nào đốt kho muối, hại cậu thê thảm như vậy, cậu sẽ nhờ thất ca cho hắn một trận!

"Làm sao ta biết!" Thẩm Trọng Cẩn nhún vai, vẻ mặt thờ ơ. Nhưng trên môi hắn thoáng xuất hiện một nụ cười đầy ẩn ý, nhàn nhạt nói, "Có lẽ thật sự chỉ là sự cố."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.