Trong không gian tĩnh lặng của tiền sảnh Ninh vương phủ, Thẩm Trọng Cẩn quét mắt qua hai bóng người đang cúi gầm mặt trước mắt mình. Đôi mắt hắn hằn sâu sự phức tạp, vẻ mặt nghiêm nghị, trầm giọng hỏi:
"Hai người gây náo loạn trên phố... Không quan tâm đến thân phận của mình sao?"
"Tại tẩu ấy làm gãy hoa của đệ trước." Tư Vũ Trọng Nhân vội vàng lên tiếng thanh minh. Cậu làm sao ngờ, ra đường gặp đại một người, lại đụng ngay Dư Noãn Tâm, lại còn ở trong tình huống trớ trêu như vậy.
Dư Noãn Tâm bên cạnh liền nâng đôi mắt tròn xoe, long lanh đầy ấm ức nhìn Thẩm Trọng Cẩn, nghẹn ngào nói:
"Đệ ấy mắng thiếp là người đàn bà đanh đá."
Sắc mặt Thẩm Trọng Cẩn tối sầm lại, ánh mắt sắc bén như dao găm đâm thẳng vào Tư Vũ Trọng Nhân. Cậu khựng người, vẻ mặt hoảng hốt. Chưa bao giờ cậu thấy thất ca tức giận với mình như vậy. "Nước mắt quả thật là vũ khí tối thượng của nữ nhân!" - cậu thầm nghĩ, nuốt nước miếng.
Tư Vũ Trọng Nhân cười hè hè nhìn Thẩm Trọng Cẩn, lúng túng giải thích, "Tại lúc đó đệ không biết tẩu ấy chính là thê tử mà huynh hay nhắc đến."
Cơ mặt Thẩm Trọng Cẩn lúc này mới giãn ra. Hắn thở dài, đứng dậy và tiến về phía hai người đang đối mặt. Giọng hắn dịu đi:
"Được rồi... Cả hai xem như không đánh không quen biết, làm hòà đi."
Thẩm Trọng Cẩn không ngờ, có một ngày người như hắn phải đi làm thuyết khách, hòà giải cho người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cua-tieu-quan-chua/3721741/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.