"Ah..." Dư Noãn Tâm vừa trở về phòng, nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị một lực mạnh kéo lại, ép chặt lên cửa. Nàng giật mình kêu lên.
Khi đã định thần lại, nhìn rõ người trước mặt mình là ai, Dư Noãn Tâm sửng sốt hỏi: "Chàng làm gì vậy?"
Đôi mắt sâu thắm của Thẩm Trọng Cẩn như muốn hút hồn nàng. Hắn không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ im lặng nhìn nàng một lúc lâu, rồi khàn giọng hỏi:
"Nàng khoe rồi đúng không?"
Dư Noãn Tâm chẳng hiểu chuyện gì, nàng ngơ ngác nhìn Thẩm Trọng Cẩn. Đột nhiên hắn bị sao vậy? Là hắn chăm sóc nàng từng li từng tí một, nàng khỏe hay không, hắn phải là người biết rõ nhất chứ? Dù vậy nàng vẫn thành thật gật đầu.
Thẩm Trọng Cẩn khẽ cười, ánh mắt sâu thằm nhìn chằm chằm khuôn mặt ngơ ngác như nai con của Dư Noãn Tâm. Bàn tay đang đỡ lấy đầu nàng chậm rãi trượt xuống, chạm vào cần cổ mảnh khảnh. Gương mặt hắn tiến lại gần nàng, hơi thở ấm nóng của cả hai quấn quýt lấy nhau. Giọng hắn trầm khàn, ẩn ý hỏi:
"Có thể làm chuyện kia rồi?"
"..."
Dứt lời, không để Dư Noãn Tâm kịp phản ứng, Thẩm Trọng Cẩn đã kéo nàng vào một nụ hôn sâu. Hắn giữ chặt đầu nàng, lưỡi lướt qua từng kẽ răng, chiếm lấy khoang miệng của nàng một cách bá đạo.
"Um... Ah... Cẩn..."
Răng môi quấn quýt lấy nhau, Thẩm Trọng Cẩn hôn đến điên dại. Hắn dời môi nàng, di chuyển nụ hôn xuống phía dưới, bàn tay mạnh bạo xé lấy từng mảng y phục trên người Dư Noãn Tâm vứt loạn xuống mặt sàn lạnh lẽo, chiếc vòng tay mà Cát Nhĩ Yên Lâm vừa tặng cũng bị hắn kéo ra, ném xuống sàn nhà, từng viên đá quý vỡ nát, phát ra âm thanh lạch cạch chói tai. Một tay còn lại của hắn bắt lấy chân nàng, vắt ngang hông mình.
Dư Noãn Tâm giật mình mở to mắt, nàng không biết vòng tay đã bị rơi vỡ, trong tình thế hiện tại, chỉ biết mình sắp bị mần thịt, nàng hoảng hốt đè giọng kêu lên:
"A Cẩn... Đến giường, đến giường đi mà..."
Thẩm Trọng Cẩn vừa mơn trớn ngực nàng vừa cười gian xảo, "Như vậy không phải hưng phấn hơn sao?" Hắn quả thật chịu hết nổi rồi, cứ nghĩ đến cảnh nàng tựa vào lưng cửa, quằn quại ôm chặt hắn, nấc lên từng tiếng, bên dưới hắn đã căng cứng như muốn nổ tung.
Mặt Dư Noãn Tâm đỏ bừng lên, không phải nàng không muốn làm chuyện này với Thẩm Trọng Cẩn, nhưng ở ngay cửa, lại là ban ngày ban mặt thế này, bất cứ ai vô tình đi ngang cũng có thế nhìn thấy chuyện xấu hố của hai người. Như vậy sẽ mất mặt chết mất! Nàng thẹn quá hóá giận, găn giọng, quát lớn:
Đây là lần đầu tiên hắn bị nương tử quát thẳng vào mặt. Có chút sửng sốt, vừa có chút thích thú, hắn muốn trêu chọc nàng thêm chút nữa, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt ngấn lệ của nàng, hắn cuối cùng cũng chịu thua:
"Được rồi... Được rồi..." Thẩm Trọng Cẩn vừa thỏả hiệp, vừa vòng tay ôm lấy cặp mông tròn trịa của Dư Noãn Tâm bế lên, để hai chân nàng vòng qua hông hắn, đi về phía giường ngủ.
Thẩm Trọng Cẩn nhẹ nhàng đặt Dư Noãn Tâm lên giường, y phục nàng gần như đã bị hắn xé rách hết, chỉ còn những mảnh vải vụn vặt quấn quanh thân hình nhỏ bé. Hai má nàng vẫn còn ửng đỏ, không biết vì tức giận chưa tan hay là đang ngại ngùng khi nhìn thấy hắn cởi y phục, để lộ hai vai rộng và tròn, cơ bụng sáu múi như tạc tượng, trần trụi đứng trước mặt nàng.
Bây giờ đang là ban ngày, thứ gì cần thấy sẽ thấy hết. Thẩm Trọng Cẩn đúng là không biết xấu hổ là gì hết, hắn cởi thắt lưng, đai quần tuột xuống, Dư Noãn Tâm nhìn thấy rất rõ chỗ đó, một đám đen rậm rì rì, còn có... Chính là nó, vừa đen, vừa to, gân xanh còn nổi cả lên, đập thẳng vào mắt nàng.
Hai mắt Dư Noãn Tâm trợn tròn, cả người cứng đờ như một khúc gỗ, đến khi thân hình to lớn của Thẩm Trọng Cẩn phủ lên người mình, nàng mới choàng tỉnh, bậy dậy hét lớn:
"A Cẩn... A Cẩn... Thiếp thật sự vẫn chưa khoẻ lắm đâu!" Nàng sợ rồi, nhìn thấy thứ đó một cách rõ ràng như vậy, cứ tưởng tượng nó đút vào cái lỗ nhỏ bé của mình, nghĩ thôi đã thấy muốn tắt thở.
Thẩm Trọng Cẩn nhíu mày nhìn Dư Noãn Tâm, nhận ra ý nghĩ trong đầu nàng, hắn khẽ cười... Sao lại đáng yêu thế này?
Máu nóng toàn thân hắn tăng vọt. "Á..." Dư Noãn Tâm hét lên, Thẩm Trọng Cẩn đẩy nàng năm lại xuống giường, cả người đè lên người nàng với tư thế chiếm hữu tuyệt đối, hoàn toàn chế ngự nữ nhân của mình dưới đệm giường.
Thẩm Trọng Cẩn cười cười, hắn vuốt ve khuôn mặt non mềm đang run rẩy của thiếu nữ, trầm giọng trêu chọc nàng:
"Đừng lừa ta... Bây giờ nàng khoe đến mức có thể rên đến nữa đêm đấy!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]