Không khí ngột ngạt bao trùm căn phòng. Thẩm Trọng Cẩn cúi đầu, im lặng không phản bác. Hắn cũng chẳng có lý lẽ gì để phản bác, chuyện lần này đúng thật là do hắn. Nếu hắn không cố chấp xuất phát khi chiều muộn, nếu hắn phát hiện ra tên sát thủ ẩn nấp đó sớm hơn, nếu hắn có đủ năng lực để bảo vệ nàng... Tất cả chỉ đều là nếu...
Cả đêm qua hắn đã hối hận, tự trách bản thân, dày vò tâm trí mình không biết bao nhiêu lần. Lúc này, lời buộc tội của Cổ Tiêu Vân Quang như những mũi tên xuyên thấu trái tim hắn.
Đụng tới Thẩm Trọng Cẩn, giống như đụng tới vảy ngược của Dư Noãn Tâm. Không thể ngồi yên khi thấy phu quân mình bị trách móc. Nàng vội vàng chống tay ngồi dậy, nói đỡ cho hắn:
"Hoàng phu điện hạ... Không phải lỗi của chàng ấy... Người... Ah..." Vết thương bị động mạnh, lời còn chưa kịp nói hết, nàng khẽ kêu lên vì đau đớn.
"Noãn Noãn!" Thẩm Trọng Cẩn hoảng hốt, vội vàng vươn tay đỡ lấy Dư Noãn Tâm, đáy mắt hắn ngập tràn cảm giác lo lắng, cẩn thận xem xét vết thương đang rỉ máu. Đôi tay run rẩy, đỡ nàng ngồi dựa vào lòng mình.
Cổ Tiêu Vân Quang chứng kiến một màn này, tâm tình phức tạp. Ông vừa nhét một viên thuốc vào miệng Dư Noãn Tâm, vừa thở dài, lắc đầu ngao ngán nói:
"Haizzzz... Không biết con yêu thích tên này ở điểm gì?"
"Người vừa cho nàng ấy ăn cái gì?" Thấm Trọng Cấn cau mày, ánh mắt đầy nghi hoặc, sắc bén nhìn chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cua-tieu-quan-chua/3721721/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.