Đôi mắt long lanh của Dư Noãn Tâm nhìn chằm chằm tấm kim bài trong tay mình. Còn có phúc lợi tốt như thế này sao? Tại sao nàng lại được ưu ái đến vậy?
Đầu óc nàng rối như tơ vò, cảm giác như vị hoàng phu trước mặt đang cưng chiều nàng giống như một bảo bối quý giá. Một ý nghĩ đột nhiên loé ra trong đầu nàng. Dư Noãn Tâm từng nghe Tế Tửu ở học đường kể chuyện. Nữ hoàng Tây Tề đời này có ba người con trai, mỗi người đều là anh tài xuất thiếu niên, nhưng tuyệt nhiên không có một vị công chúa nào... Có khi nào vị hoàng phu này quá thích con gái, nên đặc biệt yêu thích nàng không?
Trong đầu Dư Noãn Tâm còn rất nhiều câu hỏi chưa có lời giải thì đã bị câu hỏi của Cổ Tiêu Vân Quang kéo về thực tại.
"Ngươi gả cho hắn... Phụ mẫu ngươi đồng ý sao?" Ánh mắt ông lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Trọng Cẩn, từ khi hai người bước vào đại điện, ông cũng chưa từng nhìn hắn bằng cặp mắt soi xét, đánh giá như vậy.
Thẩm Trọng Cẩn còn có thể nhìn ra cảm giác không hài lòng với mình trong ánh mắt ấy.
Dư Noãn Tâm nghe thấy ông nhắc đến phụ mẫu mình, trái tim nàng như bị bóp nghẹt. Nàng cúi đầu buồn bã, giọng nói hơi nghẹn ngào, "Không... Họ nói họ không cần ta nữa... Bảo ta muốn đi đâu thì đi, theo ai thì theo..."
Cổ Tiêu Vân Quang cau mày, ông có chút giận, nhưng không nỡ mắng nàng. Chỉ có thể bất lực thở dài, dịu dàng xoa đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cua-tieu-quan-chua/3721708/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.