"Sao... Sao người biết?" Dư Noãn Tâm kinh ngạc nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt. Làm sao ông ấy biết được nàng là người Đại Yến?
Cổ Tiêu Vân Quang nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương... Quả thật rất giống, liệu đây có phải dáng vẻ của người đó khi trưởng thành?
Cổ Tiêu Vân Quang thu lại tầm mắt mình, ông chỉ vào ngọc bội trên tay nàng, thấp giọng nói: "Ngọc bội của ngươi được khắc bằng ngọc Lam Tinh quý hiếm chỉ có ở núi Phong Vân của Đại Yến."
"Người hay thật đó, chỉ vừa nhìn qua là đã biết loại ngọc nào." Hai mắt Dư Noãn Tâm sáng rực lên, tràn đầy vẻ sùng bái nhìn ông.
Cổ Tiêu Vân Quang khẽ cười, ngay cả ánh mắt khi ngưỡng mộ một điều gì đó, cũng giống nhau đến kì lạ, có thể trùng hợp như vậy sao?
"Có thể cho ta xem ngọc bội của ngươi được không?"
Dư Noãn Tâm vui vẻ gật đầu, tháo ngọc bội trên tay, hào phóng đưa cho Cổ Tiêu Vân Quang. Mặc dù ngọc bội này rất quan trọng với nàng, nhưng vị Hoàng phu Tây Tề này lại khiến cho nàng có cảm giác yên tâm đến lạ, thậm chí còn có chút yêu mến ông, hoàn toàn không có tâm ý đề phòng nào với người đàn ông lần đầu gặp mặt này.
Cổ Tiêu Vân Quang nhận lấy ngọc bội, đặt nó trong lòng bàn tay mình, cẩn thận quan sát từng đường vân, kiểu dáng của mảnh ngọc. Đáy mắt ông khẽ động, dù chỉ là thoáng qua, nhưng tất cả đều lọt vào tầm mắt của Cát Nhĩ Na
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cua-tieu-quan-chua/3721707/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.