Thẩm Trọng Cẩn nhìn nàng, ánh mắt hai người giao nhau ẩn chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp. Sống không tốt sao? Chưa từng có ai hỏi hắn như vậy, sống tốt hay không tốt... Thậm chí là chết mất xác ở đâu đó cũng chẳng ai quan tâm hắn... Ngay cả người đó...
Ngón tay nàng khẽ chạm vào lòng bàn tay của hắn. Trong mắt đều là sự quan tâm chân thành, đau xót, "Bàn tay chàng rất thô ráp, trên người cũng có rất nhiều vết thương..."
Dư Noãn Tâm nhớ lại đêm hôm đó, dù là dưới ánh nến mờ ảo, nàng vẫn có thể cảm nhận được những vết sẹo chi chít trên lưng hắn, lòng như bị dao cắt. Nàng không thể hình dung được hắn đã phải trải qua những gì ngần ấy năm để phải chịu đựng những vết sẹo này.
"Chàng còn liều mạng kiếm tiền như vậy..." Giọng nàng nghẹn lại. Nàng biết, hắn là một nam nhân mạnh mẽ, nhưng cũng rất cô đơn. Hắn gồng mình chịu đựng mọi đau khổ, có lẽ vì không ai lo lắng cho hắn. Nhưng nàng không muốn thấy hắn như vậy. Nàng muốn được ở bên cạnh hắn, chia sẻ mọi buồn vui với hắn. Muốn hắn mở lòng với nàng.
Thẩm Trọng Cẩn vẫn im lặng, hắn nhìn nàng một hồi lâu, bất giác vòng tay ôm lấy nàng, khảm chặt vào lòng mình. Cánh mũi cọ vào nhẹ vào má nàng, mơn trớn sườn mặt thiếu nữ, hít lấy hương thơm mát mẻ, ngọt ngào đã thuộc về riêng hắn. Giọng nói trầm khàn, mang theo ý cười:
"Sau này còn phải nuôi nàng nữa."
"Thiếp mới không cần." Dư Noãn Tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cua-tieu-quan-chua/3721705/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.