Hơn hai tháng sau đó, đoàn người mới đến được Tây Tề Quốc, vùng đất với những toà thành bằng đất đá xếp chồng lên nhau, tạo nên một bức tranh hùng vĩ giữa sa mạc mênh mông. Ánh nắng chói chang thiêu đốt, nhuộm vàng những mảng tường sần sùi, in hằn dấu vết của thời gian khắc nghiệt.
Vì đường vào Tây Tề phải đi qua sa mạc, xe ngựa không thể băng qua, nên đoàn người của Thẩm Trọng Cẩn phải chia làm hai hướng. Một nhóm người đưa theo hàng và xe ngựa cùng trở về Đại Chu, nhóm người còn lại theo Thẩm Trọng Cẩn tiến vào biên giới Tây Tề.
Dư Noãn Tâm cùng Thẩm Trọng Cẩn cưỡi trên một con ngựa, nàng ngồi phía trước, được hắn bao bọc trong lòng. Gió cát lùa vào tóc, phả vào mặt một chút mặn mòi của sa mạc. Nàng tựa vào ngực hắn, nhịp tim đập hòa cùng tiếng gió rít. Cảnh vật hoang sơ trải rộng trước mắt, đến khi tiến vào kinh đô của Tây Tề, hai mắt nàng như phát sáng, thích thú với mọi thứ xa lạ nơi đây.
"A Cẩn... Chàng nhìn kìa, nhìn kìa..." Dư Noãn Tâm lay nhẹ cánh tay đang giữ dây cương của Thẩm Trọng Cẩn, phấn khích chỉ về hướng lão đầu đang thổi sáo, con rắn trong chiếc rọ lắc lư theo tiếng sáo của lão.
"Á!" Nàng thốt lên, vội vàng đưa tay che mắt lại. Nhưng kẽ hở giữa các ngón tay vẫn đủ để nàng liếc nhìn những bóng hình đang nhịp nhàng lắc lư phía xa. Mặt nàng ửng hồng, lắp bắp hỏi Thẩm Trọng Cẩn: "Ở nơi này, nữ nhân... nữ nhân có thể ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cua-tieu-quan-chua/3721704/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.