Tô Cảnh Cảnh kềm chế trong lòng, lệ nóng như muốn tràn mi, cuối cùng Tô Minh Chính mở mắt ra.
Trong đôi mắt già nua chợt hiện ánh sáng nghi hoặc, tựa như không biết người trước mắt. Ánh nắng rải rác trên khuôn mặt trắng bệch của ông, đôi mắt nhắm đã lâu vì ánh sáng chiếu vào nên không khỏi hơi nheo lại.
Đôi môi khô nứt của ông hơi hé, nói từng chữ mơ hồ: “Tiểu Cảnh!”
“Vâng, con ở đây.” Tô Cảnh Cảnh nhanh chóng vươn tay cầm lấy bàn tay run run giữa không trung của Tô Minh Chíh. lêquýđôn Tay Tô Minh Chính lạnh hơn băng lạnh nơi đất Bắc, lạnh đến thấu xương, lạnh đến mức cô làm thế nào cũng không nắm được.
Tô Cảnh Cảnh thấy tay mình bắt đầu run rẩy, lúc này nước mắt vội vã lăn xuống, giống như mưa xuân liên miên bất tận.
“Làm sao vậy?” Tô Minh Chính vừa mở mắt thì trông thấy khuôn mặt nhạt nhoà nước mắt của Tô Cảnh Cảnh, ông cố gắng mỉm cười, nói: “Đứa bé ngốc, ba không sao.”
Tô Minh Chính nói chuyện tuy yếu ớt nhưng hơi thở ổn định, Tô Cảnh Cảnh biết ba đã không có gì đáng ngại nữa, bởi vậy cũng yên tâm không ít.
“Sao con lại trở về, chẳng lẽ Nam Dương…” Tô Minh Chính ẩn ẩn lo lắng cho anh cả tại Nam Dương. Tuy lúc này tình hình ở Nam Dương tốt hơn trong nước, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*.
*Đây là một cách chơi chữ của người TQ (nhất vạn – vạn nhất). Tóm tắt đơn giản thì là không lo có chuyện lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-o-thanh-cu-an/2223789/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.